Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 105: Sinh bánh bao ra đi




Bác sĩ cảm thấy có hơi kỳ quái mà nhìn thoáng qua Trần Mặc, hiển nhiên là đã có chút hiểu lầm về quan hệ của hai người bọn họ, không nghĩ tới một người nam nhân lớn lên đẹp mắt như vậy, lại có cái loại sở thích này, còn có đứa nhỏ này cũng thiệt là, nhìn qua ngoan ngoãn như thế nào ngờ hiện tại đến cả con cũng có luôn rồi, bất quá nếu đã ở chung với nhau rồi tại sao còn đồng ý cho đứa nhỏ này làm phẫu thuật chữa trị song tính vậy? Hơn nữa còn là biến trở về nam giới nữa chứ?

Cảm nhận được ánh mắt quái dị của bác sĩ, Trần Mặc cũng không định giải thích gì cả. Hai người cứ lẳng lặng nhìn Lâm Văn Tịch như thế, dường như đang chờ đợi cậu đưa ra quyết định. Hơn nữa Lâm Văn Tịch cũng cần được yên tĩnh một chút.

Cho tới bây giờ Trần Mặc cũng chưa từng nghe Lâm Văn Tịch nói qua em ấy có bạn trai, càng không thấy em ấy thường ở cùng một chỗ với nam nhân nào, em ấy không có cho mình nghe quá khứ của bản thân, cho nên chỉ có thể suy đoán rằng có khả năng trước đây em ấy từng có bạn trai, chỉ là lúc đến tiệm sách của mình làm công thì đã chia tay, bình thường những lúc rảnh rỗi sẽ hay thấy Lâm Văn Tịch ngồi nghệt mặt ra, bây giờ suy nghĩ một chút có thể nào là nhớ đến nam nhân kia hay không. Trước đây đã từng đoán rằng có khi nào em ấy là một người có chuyện xưa, không nghĩ tới thực sự đã bị mình đoán trúng rồi. Không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới gương mặt của Lê Diễm trong tạp chí, đến cả Trần Mặc cũng tự giật nảy mình.
“Kỳ thực người song tính mang thai càng mạo hiểm hơn phụ nữ, nếu như dự định giữa lại đứa bé, còn cần phải làm một ít kiểm tra toàn diện nữa.” Bác sĩ hảo tâm mở miệng nói.

Nghe được sẽ phải mạo hiểm, Trần Mặc có chút khẩn trương, dù sao cũng không biết Lâm Văn Tịch đang mang con của ai, hiện tại lại không dám tùy tiện hỏi em ấy nam nhân kia là người nào. Bản thân em ấy vẫn còn là một đứa nhỏ 18 tuổi, nghĩ đến một người nhỏ tuổi như vậy sẽ phải trải qua cuộc sống mang thai một thân một mình, Trần Mặc cũng hiểu được có chút không thích hợp. Nhưng là lại không biết đến tột cùng thì trong lòng Lâm Văn Tịch đang có suy nghĩ gì.

“Tiểu Tịch, em có muốn… Giữ đứa bé này không…” Trần Mặc nhẹ giọng hỏi, nghe được vấn đề này Lâm Văn Tịch cũng ngẩn người ra. Vào một khắc khi biết bản thân mình mang thai kia cậu cũng bị dọa sợ choáng váng, đến khi tỉnh táo lại mới nghĩ tới nhiều vấn đề, mặc dù thân thể của mình có chỗ thiếu hụt thế nhưng cậu vẫn muốn làm một nam sinh, nếu như mang thai cục cưng, khẳng định là sau này mình làm gì cũng không thuận tiện, hơn nữa… Luôn cảm thấy bản thân cứ như quái nhân… Chẳng những có thân thể như vậy, hơn nữa lại còn đang mang thai…
“Bác sĩ, vừa nãy anh nói… Đã hơn ba tháng rồi sao?”

“Ừm. Nếu như muốn phá phải suy nghĩ cho thật kỹ, dù sao thân thể của cậu cũng tương đối đặc thù, phỏng chừng khả năng nguy hiểm khi sinh non cũng rất lớn, hơn nữa đứa bé này lại đang dần dần thành hình rồi.”

“Để tôi suy nghĩ thêm chút nữa.” Lâm Văn Tịch gật đầu, biểu thị mình đã hiểu rõ. Vào giờ khắc này Lâm Văn Tịch biểu hiện ra sự kiên cường và bình tĩnh đến mức khiến cho Trần Mặc cũng phải giật nảy mình, y vẫn cho rằng em ấy chỉ là một đứa bé, vẫn cho rằng một đứa nhỏ như vầy hẳn là nên sống dưới sự bảo hộ của người khác, thế nhưng lúc này y đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Lâm Văn Tịch, mặc dù thân thể tương đối gầy yếu, có đôi khi kỳ thực so với mấy đứa nhỏ cùng chăng lứa thì em ấy còn thành thục hơn nhiều lắm, lần đầu nghe được tin tức như thế, y cho rằng Lâm Văn Tịch sẽ bị dọa ngốc, sẽ khóc sẽ nháo, thế nhưng em ấy lại không làm như vậy, chỉ có lúc mới ban đầu biểu hiện ra bộ dáng xấu hổ và kinh ngạc, sau đó liền tĩnh táo lại, thậm chí trong ánh mắt còn có một chút gì đó khiến Trần Mặc cảm thấy đau lòng. Hiện tại trước mắt em ấy đang bày ra một lựa chọn khó khăn như thế, nhưng em ấy chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của mình, từ từ vuốt ve. Y không biết cuối cùng Lâm Văn Tịch sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nhưng y luôn cảm thấy kỳ thực em ấy rất thích đứa nhỏ kia… Chắc là bởi vì đứa nhỏ đó có liên quan đến nam nhân kia đi… Phải có bao nhiêu yêu thương mới có thể như vậy chứ, nếu yêu, tại sao lại phải rời xa nhau nha. Trần Mặc nghĩ nghĩ, đột nhiên trong đầu lại hiện lên một gương mặt, khiến y hơi sửng sốt một chút, vội vã bỏ qua suy nghĩ của mình. Đều do nam nhân kia, tại sao đột nhiên lại đến tìm mình chứ.
Trong phòng rất an tĩnh, không có ai nói chuyện, Lâm Văn Tịch nhìn bụng của mình, không cách nào tưởng tượng ra trong thân thể của mình đang dựng dục một sinh mệnh, hơn nữa tiểu sinh mệnh kia còn thuộc về cậu và nam nhân. Hoặc là có thể cho rằng đây là quà tặng nam nhân mang đến cho mình đi? Y không muốn mình, cho nên đã để lại đứa bé này cho cậu? Thế nhưng, đột nhiên Lâm Văn Tịch nhớ đến cái gì đó, Lê Diễm là ba của mình a, nếu như là con của cậu và Lê Diễm, vậy không phải là sẽ rất dễ bị dị dạng hay sao? Lâm Văn Tịch rất muốn hỏi, thế nhưng lời đến khóe miệng lại không có cách nào nói ra, nếu như cậu hỏi như vậy, không phải liền đại biểu rằng mình đã lσạи ɭυâи sao? Một chuyện kinh hãi thế tục như vậy cậu không thể nào nói ra được. Thế là chỉ có thể tự xoắn xuýt trong nội tâm. Đứa bé này, đến tột cùng phải làm thế nào đây… Cậu yêu Lê Diễm, con của cậu và Lê Diễm, dù có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới… Là do thượng đế biết một mình cậu quá tịch mịch, cho nên mới mang đứa bé này đến cho cậu hay sao? Mơ mơ màng màng nhớ lại lần đó ở suối nước nóng, nam nhân đã từng hỏi cậu, “Tiểu Tịch em có thể mang thai sao?”, lúc ấy mình chỉ cảm thấy hoang đường, hiện tại lại trở thành sự thật, nam nhân kia sẽ muốn đứa bé này sao? Mặc kệ y có muốn hay không, cậu thực sự rất muốn có một kết tinh giữa cậu và người nam nhân mà mình đã từng yêu, cậu cũng muốn trong cuộc sống lẻ loi sau này của mình, sẽ có người làm bạn. Nghĩ như thế, Lâm Văn Tịch liền có thể đưa ra quyết định.
“Tôi muốn sinh con ra.”

Dường như quyết định này cũng nằm trong dự liệu của Trần Mặc, y chỉ yên lặng cầm lấy tay của Lâm Văn Tịch, y biết quãng đường kế tiếp sẽ không dễ đi, y không biết có khi nào đứa nhỏ nhìn qua rất yếu ớt này sẽ lại khiến mình nhìn em ấy bằng một cặp mắt khác xưa nữa hay không đây.

Bác sĩ cũng gật đầu, “Nếu đã quyết định, thì phải cố gắng dưỡng tốt thân thể đi, trước kiểm tra toàn diện một chút, còn có cũng phải xem kỹ tình huống của thai nhi nữa.”

“Vâng.” Lâm Văn Tịch gật đầu.

“Bác sĩ, nếu đã mang thai hơn ba tháng, sẽ có triệu chứng gì? Hẳn là phải chú ý chút gì chứ?” Trần Mặc nói tiếp. Y biết Lâm Văn Tịch không hề có người thân bạn bè gì cả, hiện tại còn đang mang đứa nhỏ, người có thể chăm sóc cho em ấy cũng chỉ có mình mà thôi, thế nhưng cho tới bây giờ Trần Mặc cũng chưa từng chăm sóc cho người có thai, hơn nữa lại còn là một nam nhân, cho nên ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có chút luống cuống chân tay.
“Nếu hơn ba tháng, đã bắt đầu nôn nghén rồi.” Bác sĩ nói, đột nhiên nhìn về phía Lâm Văn Tịch, “Trước đây tự cậu cũng không có cảm giác gì sao? Đã lâu như thế ít nhiều gì cũng phải có chút phản ứng chứ, sao lại không biết mình mang thai vậy hả?”

Mặt Lâm Văn Tịch có chút đỏ, “Loại chuyện này sao tôi có thể… Dự đoán được… Trước đây có triệu chứng nôn, tôi còn tưởng rằng chỉ là dạ dày không khỏe, uống thuốc liền không sao rồi.”

“Sao có thể tùy tiện như thế chứ!” Bác sĩ lắc đầu, “Không thể uống thuốc bậy được a, may là kiểm tra kết quả thân thể trước đây của cậu cũng không có vấn đề quá lớn. Hiện tại chính là thời kỳ mấu chốt, không cẩn thận sẽ rất dễ sinh non, chỉ cần không để ý một chút cũng rất dễ tạo thành thai nhi dị dạng, tự mình cũng phải chú ý thân thể, tốt nhất là đừng để bị cảm, không nên làm vận động kịch liệt, cậu còn có chút thiếu dinh dưỡng, Trần tiên sinh, khi về nhớ bổ sung dinh dưỡng cho cậu ấy nhiều hơn một chút, nên uống thêm các loại sữa tươi.”
“Đã biết, cảm ơn.” Trần Mặc một bên nói cảm ơn với bác sĩ, một bên dùng bút ghi chú lại, còn hỏi thăm bác sĩ một số thuốc bổ và thuốc an thai.

“Hiện tại có khả năng là cậu ấy sẽ không quá thích ăn thức ăn có quá nhiều dầu mỡ, có thể làm thanh đạm chút nhưng không thể thiếu dinh dưỡng.”

“Được.” Trần Mặc nói, cũng sờ sờ đầu của Lâm Văn Tịch, “Đã nói em quá gầy, phải ăn nhiều một chút mà, hiện tại không phải chỉ là thân thể của một mình em thôi đâu.”

“Vâng, em biết rồi, cám ơn anh.”