“Dạ, em biết rồi, cám ơn anh.” Nhìn người bạn quan tâm mình như thế, vành mắt của Lâm Văn Tịch trở nên đỏ ửng, ***g ngực ấm áp, gật đầu. Đúng vậy, cậu không cô đơn, hiện tại trong bụng còn có một cục cưng đang bồi cậu mà.
Đối với chuyện Trần Mặc không hỏi về một người ba khác của cục cưng, Lâm Văn Tịch âm thầm thở dài một hơi, cũng cảm thấy ấm áp vì anh ấy thiện giải nhân ý, hơn nữa anh ấy cũng không dùng ánh mắt quái dị để nhìn mình, thậm chí còn rất vui vẻ, trên đường đi về, thấy vài tiệm chuyên bán đồ cho mẹ và bé còn dừng xe lại chạy vào trong mua thật nhiều thuốc bổ cần thiết cho khoảng thời gian mang thai, khiến Lâm Văn Tịch vừa ngượng ngùng vừa cảm kích.
Tuy rằng không thể làm phẫu thuật được, thế nhưng đã được biết một tin tức như thế, lúc đầu chỉ có cảm giác sợ hãi không thể bỏ qua nhưng hiện tại trong lòng lại có chút hài lòng. Đã biết thân thể thế này không có khả năng lấy vợ sinh con, sau này lại không thể nào ở cùng một chỗ với nam nhân, vốn cho rằng mình sẽ phải sống hết một cuộc đời như thế, kết quả lại có con, nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, không chỉ có một mình mình, có thể có một cục cưng cùng cậu, hơn nữa còn là cục cưng của mình, sẽ ngọt ngào gọi mình là ba, cậu liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cho nên vô luận như thế nào, nhất định phải để cho cục cưng mạnh khỏe, sinh bé ra đời, nuôi đến lớn. Không biết có phải là khi mỗi người mẹ mang thai đều có loại tâm tình này hay không, Lâm Văn Tịch cảm thấy mình chưa từng tràn ngập cảm tình như thế này đâu.
“Cười cái gì nha.” Trần Mặc quay đầu lại liền thấy bé con đang ngồi chỗ phó lái cười đến đầy mặt vừa xấu hổ lại ngọt ngào. Tay còn đặt lên trên cái bụng hiện tại vẫn còn chưa nhìn ra được bất kỳ điểm khác thường nào. Xem ra, thật sự là em ấy rất thích đứa bé này ha.
“Không có…” Bị người khác thấy mình đang cười, Lâm Văn Tịch có chút ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trần Mặc cũng cười cười, tình huống hiện tại của Lâm Văn Tịch khiến y cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm thật sâu, nhìn em ấy không có dự định nói đến chuyện ba của đứa bé, dường như bé con này cũng không có bao nhiêu căm hận nam nhân kia, còn cảm thấy thật hài lòng, Trần Mặc cũng an tâm, có lẽ là do tự mình nghĩ nhiều rồi, một đứa nhỏ đơn thuần như thế, chắc là nam nhân kia cũng rất thương em ấy đi, một bé con như vậy nên mang về nhà giấu kỹ, sao có thể để em ấy sống ở bên ngoài một mình rồi còn đi làm công nữa chứ, không biết rốt cuộc là tại sao bọn họ lại xa nhau đây. Trần Mặc nghĩ nếu như có cơ hội nhìn thấy nam nhân kia nhất định phải lên án người nọ một chút mới được.
“Bà còn chưa biết tình huống của em đi? Có định nói cho bà biết không?”
“A…” Được Trần Mặc nhắc nhở, Lâm Văn Tịch mới nhớ tới chuyện này, “Kỳ thực bà còn chưa biết bí mật về thân thể của em… Em không biết có nên nói cho bà biết hay không, em… Em sợ sẽ dọa đến bà…” Hơn nữa không nhất định lão nhân sẽ hiểu được, chẳng hạn như người song tính là gì, hơn nữa còn chuyện Lâm Văn Tịch ở cùng một chỗ với nam nhân lại còn mang thai, nên vẫn không dám nói cho bà biết. “Ừm, cũng đúng, chuyện này có chút phiền phức, để sau hãy nói.”
“Dạ.” Lâm Văn Tịch gật đầu.
“Em thực sự có thể sống một mình sao? Nếu không em dọn đến chỗ của anh ở đi, dù sao thì hiện tại anh cũng chỉ ở có một mình mà thôi, tương đối dễ chăm sóc cho em hơn.” Trần Mặc cũng không phải một người bao dung bác ái, chỉ là không biết tại sao lại đặc biệt có hảo cảm với bé con chỉ mới vừa quen biết không bao lâu này, cảm thấy rất muốn chăm sóc cho em ấy, giống như là đệ đệ của mình vậy.
“Không cần đâu, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ, với lại em còn phải chăm sóc cho bà nữa mà.” Lâm Văn Tịch vội cự tuyệt, ở với người khác sẽ làm cậu cảm thấy không được tự nhiên, cậu chỉ mới ở chung với Lê Diễm, nhưng lại là với thân phận của một người làm, nếu như trực tiếp dọn đến nhà người khác mà không có lý do hơn nữa còn bắt người ta chăm sóc cho mình, dù Lâm Văn Tịch có nghĩ thế nào cũng cảm thấy áy náy.
“Vậy được rồi.” Nhìn bộ dáng không muốn của cậu, Trần Mặc cũng không miễn cưỡng, chỉ là sờ sờ đầu cậu, sau đó lại dặn dò vài câu, bảo cậu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, liền lái xe trở về.
※
“Tiểu Tịch con không sao chứ?”
Bà Vương vừa tiến vào, chợt nghe thấy một trận nôn mửa tê tâm liệt phế truyền đến từ bên trong, cứ như nó muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra luôn vậy, sợ đến mức khiến bà vội vã gõ cửa nhà vệ sinh, gần đây thấy Lâm Văn Tịch không ăn được thứ gì, bà mới làm một chút đồ ngọt mang qua cho cậu, kết quả vừa bước vào đã bị dọa sợ hết hồn.
Không ngờ đến bà sẽ tới vào lúc này, Lâm Văn Tịch cũng bị dọa sợ, mình nôn thành như vậy nếu để bà phát hiện được nhất định sẽ thấy rất lo lắng, hơn nữa không thể không nghe niệm rồi. Cảm thấy bản thân đã thoải mái hơn một chút, Lâm Văn Tịch vội vã súc miệng rồi đi ra ngoài, “Con không sao chỉ là vừa nãy ăn phải đồ thiu mà thôi.”
“Tiểu Tịch sao sắc mặt của con lại trắng xanh như vậy?” Lão nhân khẩn trương hỏi han, “Có phải thật sự rất khó chịu hay không? Không phải đã nói đi bệnh viện kiểm tra qua không có chuyện gì rồi hay sao? Sao lại còn…”
“Thật sự không có việc gì, chỉ là dạ dày không khỏe, con đã uống thuốc, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi, bà đừng lo lắng.”
Hiện tại mới chỉ bốn tháng, bản thân đã nôn thành như vậy khiến Lâm Văn Tịch cũng rất bất đắc dĩ. Gần đây còn càng ngày càng mệt mỏi, hơn nữa điều cậu lo lắng nhất chính là, nếu như càng ngày bụng của mình càng lớn hơn thì phải làm sao đây, đến lúc đó cho dù có muốn gạt lão nhân cũng không được nữa rồi, may là bác sĩ có nói đứa nhỏ trong thân thể của mình phát dục tương đối chậm, hiện tại bốn tháng còn chưa nhìn ra cái gì, thế nhưng đến lúc 7-8 tháng, nhất định sẽ rất lớn đi, đến chừng ấy phải làm thế nào căn bản là Lâm Văn Tịch không có thể suy xét chu toàn được. Hiện tại đã bắt đầu vào đông rồi, đến lúc đó vẫn là mặc nhiều quần áo một chút thì tốt hơn.
“Bà mang thức ăn sang cho con sao? Con cảm ơn ạ.” Không muốn để cho lão nhân phát hiện ra điểm dị thường, Lâm Văn Tịch không thể làm gì khác hơn là lảng sang chuyện khác nhìn đến bánh ngọt trong tay Bà Vương.
“Đúng vậy, gần đây thấy con ăn cơm không vào, liền làm chút ít cho con ăn. Nào có chuyện một đứa nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn lại ăn ít hơn cả bà già như bà chứ.” Lão nhân một bên trách cứ, trong mắt cũng tràn đầy ý cười hiền hòa.
“Hì hì, cảm ơn bà nhiều ạ.” Lâm Văn Tịch vui vẻ cầm bánh ngọt lên cắn một cái, nhớ rõ khi còn bé món cậu thích ăn nhất chính là bánh ngọt của bà làm, mỗi lần bà đều sẽ mang qua nhà mình rất nhiều, nhưng kể từ lúc thân thể không khỏe liền ít làm lại, chỉ khi đến Tết mới có thể làm một chút, ngoại trừ vấn đề chuẩn bị nguyên liệu đều cần đến tinh lực, không nghĩ tới vì thân thể của mình mà bà lại đặc biệt làm mấy món này, Lâm Văn Tịch thấy rất cảm động.
Nhìn Lâm Văn Tịch vừa cười vừa ăn bánh ngọt, bà Vương cũng cười mà sờ sờ đầu của cậu. Bé con này có chuyện gì vẫn cứ luôn giấu diếm, chỉ hy vọng thân thể nó thật sự không có việc gì thì tốt rồi.
※
Mà đúng vào lúc này, đám cưới của Lê Diễm đã kết thúc được hai tuần lễ, sau khi thực sự trở thành con rể của Uông gia, rất nhanh, rất nhiều quyền lợi và danh hiệu của Uông gia liền rơi xuống trên đầu Lê Diễm, mà trước đây Lê Diễm vốn vô tâm với việc tham gia vào phương diện này cũng đã xảy ra chuyển biến, lúc đầu Uông Kiếm Quốc chỉ là muốn thử xem năng lực của anh thế nào, cuối cùng Lê Diễm lại khiến cho ông ta hết hồn, xử lý chuyện của bang phái rất có trật tự, chỗ nên dùng thủ đoạn độc ác thì không thiếu chút nào, lấy tốc độ nhanh nhất nắm được phạm vi thế lực của Uông gia, không ngờ tới ở phương diện này anh cũng có thiên phú như thế, Uông Kiếm Quốc cực kỳ thỏa mãn với đứa con rể này, đối với khuynh hướng truyền vị trí thủ lĩnh này lại cho anh cũng từ từ rõ ràng. Có ủng hộ cũng có phản đối, rất nhanh có vài nhân vật cấp nguyên lão trong bang phái liền không vui, để cho một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn bọn họ nhiều như vậy lên cầm quyền, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy rất khó tin phục, về phía tự tôn cũng có chút không thông, nhất là mấy người đã mơ ước cái vị trí kia từ lâu, chẳng qua chỉ là một thằng con rể vừa mới vào cửa, liền đoạt được tín nhiệm như vậy khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ.
Bất quá đối lập Lê Tông Sinh lại thấy rất hài lòng với toàn bộ mọi chuyện, hiện tại xí nghiệp của Lê gia đang phát triển cực kỳ hưng thịnh, quyền thế của Lê Diễm trong hắc đạo lại có thể khiến cho bọn họ như hổ thêm cánh. Dường như tất cả đều đang phát triển theo hướng khiến cho hai nhà cảm thấy thỏa mãn nhất. Thế nhưng nào có ai ngờ được, ở bên trong, một trận biến đổi lớn đang âm thầm gây rối.