85.
Là Hứa Tình.
Cô ấy mặc một chiếc áo blouse trắng đứng ở đó.
Cả người lộ ra sáng vẻ lạnh lùng khác với bình thường.
Cô ấy không còn điên dại nữa.
Cô ấy nhìn tôi, ra lệnh cho người phía sau: “Tiêm thuốc an thần cho cô ấy, hiện giờ trạng thái của cô ấy rất không ổn định.”
Tôi nhìn cô ấy, cong môi cười: “Nhìn vẻ mặt này của cậu tôi đã biết cậu đã gia nhập tổ chức từ sớm rồi, đúng không? Hiện giờ cậu đang làm việc cho ai? Là anh Nam hay là Trịnh Viện?”
Hứa Tình không thèm để tâm tới tôi, cô ấy ra hiệu cho người ở phía sau.
Người ở phía sau cô ấy lập tức tiến lên trước giữ lấy tôi rôi đưa tôi về phòng bệnh.
Giống như Mạnh Hạo đang bị treo bên ngoài kia vậy.
Tôi không có chút sức để phản kháng nào cả.
86.
Tôi bị trói trên giường, bị tiêm thuốc an thần vào người.
Tôi không ngừng cử động cơ thể để kháng cự lại.
Nhưng rất nhanh tôi đã không còn chút sức lực gì nữa.
Hứa Tình đứng bên cạnh giường nói năng thận trọng.
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy: “Cô đã lừa Mạnh Hạo, khiến anh ấy cho rằng tinh thần cô không bình thường, thực ra cô dùng cách này để che giấu mục đích thực sự của bản thân, cô không hề bị kích thích bởi vì tôi tới nơi này! Cô đang lừa Mạnh Hạo, cũng lừa cả tôi!”
Hứa Tình mặt không cảm xúc: “Quả thực tôi đã lừa Mạnh Hạo, cậu ấy tưởng rằng tôi bị dọa sợ bởi những cảnh tượng tàn khốc trong căn cứ chính! Nhưng tôi vẫn luôn là người của mẹ cậu, bà ấy muốn tôi biến cậu về nhân cách thứ hai, việc “tinh thần bất thường” của tôi chỉ là đang diễn cho cậu xem, kích thích cậu. Bởi vì tôi đã đọc qua nhật kí Thẩm Châu Ngôn ở trong phòng sưu tầm của anh Nam cùng với báo cáo đánh giá tinh thần của cậu và phương pháp trị liệu rồi, hiện giờ Mạnh Hạo đã chết, tôi cũng không nhất thiết phải giả vờ nữa.”
Cô ta nói ra không chút cảm xúc nào, giống như một cỗ máy vậy.
Tôi không hiểu tại sao Hứa Tình một người vui vẻ, coi tôi như chị em lại có thể biến thành sáng vẻ như ngày hôm nay.
Tôi nhìn cô ấy, nhìn thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Vành mắt tôi đỏ bừng: “Nhưng mà cô và Mạnh Hạo đã quen biết nhau từ nhỏ rồi, Hứa Tình anh ấy c.hết rồi, anh ấy bị treo bên ngoài đấy, Hứa Tình... cô có nhìn thấy không?”
Đầu tôi lại bắt đầu đau, giống như có mấy con d.ao đâm vào bên trong vậy.
Tôi ôm đầu không ngừng run rẩy.
Đau quá.
Lại có giọng nói đang vang lên.
Giọng nói đó dần dần rõ ràng.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng, đó là... Thẩm Châu Ngôn.
87.
Tôi hét lên một tiếng giống như người điên vậy.
Rất giống với vẻ mặt trước đây của Hứa Tình.
Hứa Tình đi qua tiêm thêm thuốc an thần cho tôi: “Xem ra hiệu quả của thuốc khi nãy không đủ!”
Tôi chết lặng nhìn cô ấy: “Tại sao cô học ngành thông tin nhưng lại làm công việc của bác sĩ? Cô quen biết mẹ tôi từ khi nào?”
Hứa Tình vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà nói rõ ràng cho tôi biết: “Tôi quen biết mẹ cậu từ rất lâu rồi, từ nhỏ đã biết, tôi lớn lên ở ranh giới giữa Vân Nam và Myanmar, bà ấy đã hỗ trợ cho rất nhiều trường tiểu học ở thị trấn Nam Tản, tôi chính là một trong những người được bà ấy hỗ trợ, thế nên sau khi tôi trưởng thành làm việc cho bà ấy không phải là điều bình thường hay sao? Cậu không phải nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi học song bằng, thông tin và tâm lí học, quả thực tôi đã lừa gạt cậu nhưng mà cũng vì để chữa trị cho cậu, nếu như cậu đồng ý làm chị em tốt với tôi thì chúng ta có thể tiếp tục làm bạn tốt.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Chị em? Cô thử mở cửa sổ ra xem xem bên ngoài, nhìn xem m.áu me trên người Mạnh Hạo xem.”
Hứa Tình bỏ ngoài tai lời tôi nói, cô ta đi tới một bên bình tĩnh nói với tôi: “Tôi quan sát một chút, cậu đang có thiên hướng chuyển sang nhân cách thứ hai, một tuần sau chúng tôi sẽ tiến hành thử nghiệm với cậu, để xem tất cả những thứ tôi làm theo những ghi chép của Lily có tác dụng đối với việc khiến cậu chuyển thành nhân cách thứ hai hay không.”
Cô ta lơ đãng vén lên một góc áo.
Tôi nhìn thấy nơi đó có một máy nghe lén nhỏ.
Dường như tôi lập tức phản ứng ra, cô ấy đang diễn kịch, vừa nãy cô ấy đang diễn kịch với tôi!
88.
Giống như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu.
Trong phút chốc tôi tỉnh táo lại.
Mẹ tôi đã cho Mạnh Hạo uống thuốc kích thích sóng não beta, kích thích anh ấy nói ra lời thật lòng, lúc anh ấy bị treo ở trên cây có nói “Trong căn cứ chính còn có một gián điệp khác.”
Hiện giờ Hứa Tình để lộ thân phận cho tôi là... bác sĩ tâm lí chữa bệnh cho tôi.
Vừa nãy cô ấy còn tiêm thuốc an thần cho tôi, tại sao tiêm nhiều như vậy mà lại không có tác dụng lớn lắm?
Chỉ có một nguyên nhân.
Cô ấy cố ý!
Cô ấy đang truyền tin tức cho tôi.
Nhưng mà, cô ấy muốn truyền đạt điều gì?
Câu nói “Trong căn cứ chính còn có một gián điệp khác” của Mạnh Hạo lại lần nữa vang lên, tôi ngây người.
Hứa Tình, là gián điệp ư?
89.
Nhưng mà cô ấy đã rời khỏi phòng rồi.
Tôi nằm ở đó đầu óc sắp nổ tung rồi.
Dường như tất cả mọi người đều có hai thân phận.
Mà Hứa Tình Nói bản thân dựa theo phương pháp Lily ghi chép để chữa trị cho tôi, vậy thì rất rõ ràng cô ấy không phải Lily.
Vậy Lily rốt cuộc là ai?
Tôi không thể nghĩ ra nổi.
Trước mắt việc cấp bách là xác định được thân phận của Hứa Tình, sau đó để cô ấy thoát được sự điều tra của mẹ tôi.
Tôi rất hiểu mẹ mình.
Trong thời gian ngắn bà ấy chắc chắn sẽ bắt được “một gián điệp khác” mà Mạnh Hạo nói.
90.
Đang nghĩ thì mẹ tôi bước vào.
Trên người bà là mùi m.áu tanh của Mạnh Hạo.
Tôi chăm chú nhìn vào mắt bà, trong lòng chỉ có một loại dục vọng đó là cứu những cô gái kia ra để những thứ m.a q.uỷ này phải xuống địa ngục.
Bà ta chầm chậm lại gần rồi ôm lấy tôi: “Bảo bối xin lỗi mẹ tới muộn rồi, mẹ luôn cho rằng con sẽ thành thạo tay nghề ở nơi này... haizz con không làm mẹ thất vọng, có phải con đã g.iết anh Nam không?”
Bà ta sao lại biết tôi đã g.iết anh Nam?
Mắt tôi đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bà ta.
Bà ta chầm chậm rời khỏi người tôi: “Có phải không, bảo bối? mẹ biết kế hoạch của con và Mạnh Hạo đấy, mẹ vẫn luôn nghe lén Mạnh Hạo.”
Nghe lén?
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, bà ta không hề ngần ngại mà lấy ra những đoạn ghi âm nghe lén.
Bên trong quả thực chính là kế hoạch trước đây của tôi và Mạnh Hạo, bao gồm cả miếng kim loại, bao gồm cả formalin.
Nhưng mà nội dung ghi âm lại không đầy đủ.
Cũng có thể nói có người đã sửa nội dung của đoạn ghi âm rồi.
Tôi dè dặt suy đoán: “Có phải Hứa Tình đã giúp các người giám sát con không? Có phải đoạn ghi âm này là cô ấy đưa cho mẹ không?
Trịnh Viện cười: “Cô ta cũng chỉ nghe theo lời của mẹ thôi, con không cần có ác ý với cô ta như vậy, mẹ biết con tới đây là để cứu cô ta nên hiện giờ rất thất vọng, nhưng mà mẹ cũng đang giúp con trưởng thành mà.”
Dường như trong tức khắc tôi đã hiểu rồi, Hứa Tình thực sự là gián điệp.
Cô ấy là sinh viên ưu tú ngành thông tin, sửa nội dung được lưu trữ là một việc rất dễ dàng.
Nhưng mà tôi vẫn chưa thể nào hiểu hoàn toàn.
Có lẽ mẹ tôi biết được nhiều thứ hơn tôi.
Tôi quyết định lấy nhu khắc cương dò hỏi: “Mẹ chưa từng nghi ngờ Hứa Tình ư? Người gián điệp mà Mạnh Hạo nói có thể là cô ấy, hoặc là mẹ đã nuôi một con sói mắt trắng!”
91.
Vẻ mặt Trịnh Viện không chút sợ hãi.
Bà dừng lại một lát rồi tiếp lời: “Không thể nào, Hứa Tình là người của mẹ, cũng là bác sĩ tâm lí trị liệu cho con!”
Bà ta rất chắc chắn, tin tưởng không chút nghi ngờ.
Tôi lại có chút hoài nghi.
Trịnh Viện là người rất đa nghi, rất có tin tưởng người khác tại sao lại tín nhiệm Hứa Tình như vậy?
Nhất thời có hai suy đoán nảy sinh trong lòng tôi.
Thế nên tôi quay lại hỏi: “Nếu như cô ấy là gián điệp thì sao?”
Trịnh Viện cười: “Con mang chứng cứ đến cho mẹ thì nhất định mẹ sẽ tin!”
Nụ cười trên mặt bà ta làm tôi cực kì gai mắt.
Nghĩ tới Mạnh Hạo vẫn còn bị treo ngoài kia sự hận thù dưới đáy lòng tôi lại sôi trào.
Vành mắt tôi đỏ bừng, thông qua cánh cửa đang mở mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Con muốn tự tay an t.áng cho Mạnh Hạo.”
Trịnh Viện đứng lên có chút thất vọng: “Xem ra con vẫn chưa chuyển từ nhân cách thứ nhất sang nhân cách thứ hai!”
Lần này tôi không trả lời bà ta.
Trong lòng tôi rất rõ, trong đầu tôi không ngừng xuất hiện hàng loạt các cảnh tưởng có liên quan tới Thẩm Châu Ngôn điều đó chứng minh rằng tôi đang bước vào giai đoạn chuyển tiếp giữa hai nhân cách, sợ rằng không lâu sau tôi sẽ hoàn toàn biến thành nhân cách thứ hai.
Muốn ngăn cản sự thay đổi này thì chỉ có một cách, đó là tìm được Lily.
92.
Nhưng trước mắt tôi không có một chút đầu mối nào liên quan tới Lily.
Trừ những lời nói của anh Nam trước khi c.hết và những thứ tôi đoán được từ Hứa Tình.
Tôi quyết định xác nhận xem Hứa Tình có phải là gián điệp không trước, rồi sau đó mới chính thức ra tay với mẹ tôi!
Đang nghĩ thì Trịnh Viện vỗ vai tôi: “Mạnh Hạo giao cho con đấy, đây là lần cuối cùng mẹ khoan nhượng cho sự lương thiện của con. Trịnh Lâm, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này chỉ có vô tình mới có chỗ đứng.”
93.
Mạnh Hạo được tôi đưa tới một nơi rất xa.
Tôi không muốn chôn anh ở gần căn cứ chính.
Lúc chôn cất tôi ôm lấy t.hi t.hể của anh, nhỏ giọng nói bên tai: “Em nhất định sẽ mang anh về nhà, em thề bất luận em ở đâu cũng nhất định sẽ tìm được anh.”
Rời ra khỏi bên tai anh tôi lại phát hiện ra vành tai anh có điều kì lạ như thể đang phồng giống như dấu hiệu bị nhiễm trùng.
Dưới ánh nắng tôi nhìn thấy bên trong có nhét một món đồ.
Tôi dùng công cụ mang theo bên người móc một miếng vải ở trong đó ra.
Mở ra bên trên viết một hàng chữ: Điện thoại của anh bị mất tại một cửa hàng túi ở thị trấn Nam Tản, Hứa Tình không phải là người tốt.
94.
Chỉ có một hàng chữ mà đã lần nữa phá vỡ mọi điều tôi nhận ra.
Suy đoán Hứa Tình là gián điệp khi nãy của tôi!
Nhưng cũng có khả năng thứ này là do Trịnh Viện nhét vào để đánh lừa, giống như những việc anh Nam làm với tôi vậy.
Tôi đang suy nghĩ xem là khả năng nào.
Tôi của hiện tại bất luận là làm gì cũng phải phán đoán theo hai hướng.
Tôi cẩn thận kiểm tra một chút xác nhận quả thực là nét bút của Mạnh Hạo.
Có hai tình huống.
Anh biết Hứa Tình vẫn luôn thay mẹ tôi giám sát tôi, thế nên mỗi lần tôi hỏi anh anh đều không nói ra thân phận của Hứa Tình một cách rõ ràng, mà là nhét tin tức này vào trong tai để nhắc nhở tôi.
Tình huống thứ hai là đến tận khi c.hết anh mới phát hiện Hứa Tình có điểm kì lạ.
Thế nên tôi càng nên xác định thân phận của Hứa Tình.
Tôi hít một hơi rắc từng nắm đất xuống dưới.
Dần dần đất đã lấp qua đôi mắt đang nhắm chặt của Mạnh Hạo.
Anh đã hoàn toàn nằm dưới đất.
Vốn dĩ tôi vẫn đang kiềm chế nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa mà quỳ xuống đất, khom người gào khóc.
Anh biết, anh biết người cuối cùng xử lí t.hi t.hể của anh sẽ là tôi.
Tôi dập đầu xuống dất xin lỗi: “Xin lỗi... xin lỗi... Thẩm Châu Ngôn, tôi không bảo vệ được con trai của chú, xin lỗi... xin lỗi chú...”
Vị tanh ngọt từ lồng ngực truyền lên, tôi dùng tay chạm vào, là m.áu.
Tôi cười!
Trong đầu đột nhiên như thể xuất hiện hiện tượng đèn kéo quân (Hiện tượng hồi quang phản chiếu), hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Dường như kí ức của tôi càng ngày càng rõ ràng rồi.