77.
Trong phòng bệnh Mạnh Hạo trông coi ở bên cạnh: “Trịnh Lâm mẹ em tới rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm ga trải giường không nhúc nhích.
Tôi của lúc này không rảnh quan tâm tới mẹ tôi.
Trong đầu tôi có vô số câu hỏi.
Tôi đang suy nghĩ.
Trước mắt Mạnh Hạo có thể được coi là người thẳng thắn nhất với tôi, thân phận là gián điệp đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Hứa Tình hành vi kì lạ, thân phận cũng rất khó đoán.
Có lẽ Mạnh Hạo cũng không biết thân phận thực sự của cô ấy.
Bác sĩ đó lại càng thần bí hơn.
Vậy mà lại chưa từng xuất hiện.
Nghĩ xong một lượt, tôi không suy nghĩ nữa mà mở miệng: “Mạnh Hạo anh có biết ai là Lily không?”
Mạnh Hạo cũng rất bất ngờ: “Em biết Lily ư? Cô ấy cũng là gián điệp giống như Thẩm Châu Ngôn, thân phận vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận thực sự của cô ấy, cô ấy thuộc đội nào, sau khi Thẩm Châu Ngôn c.hết thì cô ấy cũng biến mất rồi...”
Biến mất ư?
Tôi cau mày: “Một năm trước cô ấy còn liên lạc với anh Nam, còn đánh giá về trạng thái tinh thần của em, còn dạy anh Nam cách làm sao để biến em thành nhân cách thứ hai làm sao có thể biến mất được chứ? Hơn nữa, nếu như cô ấy là gián điệp thì sao lại liên lạc với anh Nam? Còn có Hứa Tình, em cảm thấy cậu ấy và Lily có mối liên hệ nào đó, em luôn không tin rằng cậu ấy bị điên đâu.”
78.
Mạnh Hạo nhìn chằm chằm tôi, nở nụ cười gượng ép: “Trịnh Lâm những chuyện này anh không thể suy nghĩ thay em được, em cần phải tự mình suy nghĩ thôi.”
Tôi chầm chậm quay đầu nhìn Mạnh Hạo, trên khuôn mặt anh tuấn của anh là sự kiên quyết xem cái c.hết như không.
Trong phút chốc tôi nghĩ tới điều gì đó.
Mẹ tôi gửi tin nhắn tới.
Hiện giờ anh Nam c.hết rồi, sợ rằng bà ấy càng sốt ruột hơn rồi.
Trong phút chốc tôi tỉnh táo lại từ trong kế hoạch: “Mạnh Hạo anh cần phải rời khỏi chỗ này!”
Mạnh Hạo lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, Trịnh Lâm từ khi anh trở thành gián điệp thì đã không kịp nữa rồi. Hơn nữa anh Nam đã c.hết cần có một người gánh cái nồi này, anh biết em có kế hoạch chu toàn để giải thích về cái c.hết của anh Nam, nhưng mà mẹ của em, bà ấy là một người phụ nữ đáng sợ, bà ấy cần một lí do để bản thân có chỗ đứng trong tập đoàn buôn bán n.ội t.ạng.”
Không khó hiểu nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo giải thích: “Anh Nam không phải là người ác độc nhất, mà người đó là mẹ em. Em có biết bà ấy xử lí gián điệp như thế nào không? Bà ấy sẽ cho họ uống loại thuốc sẽ ảnh hưởng tới sóng beta trong não bộ, khiến người đó vô thức mà nói ra sự thật, sáu tiếng trước bà ấy đã cho anh uống loại thuốc đó rồi... anh không thể để lộ thân phận của những gián điệp khác, Trịnh Lâm thân phận của anh đã bị lộ từ lâu rồi, anh chỉ có thể c.hết thôi.”
Anh nói xong những lời này cửa phòng bệnh đột nhiên bật mạnh ra.
Một nhóm vệ sĩ mặc đồ bảo hộ màu đen xông vào, bọn họ không nói một lời mà dẫn Mạnh Hạo rời đi.
79.
Tôi luống cuống.
Nhân cơ hội tôi hôn mê mà mẹ tôi đã cho Mạnh Hạo uống thuốc.
Bọn họ muốn ép Mạnh Hạo nói ra sự thật.
Tôi thở hổn hển từ trên giường bò dậy đi theo hướng Mạnh Hạo bị đưa đi.
Nhưng mà tôi vừa mới đi tới hành lang thì chợt dừng lại bước chân.
Tôi không thể qua đó!
Những cô gái bị nhốt ở căn cứ chính cần tôi cứu, một khi tôi đi xuống thì chính là hoàn toàn chứng minh mối quan hệ phối hợp của tôi và Mạnh Hạo.
Sẽ bị gắn lên cái mác nghi ngờ giống như những “gián điệp” khác.
Cho dù tôi có là con gái của chủ tập đoàn thì cũng không tránh khỏi bị người của anh Nam chĩa mũi nhọn vào.
“Mạnh Hạo...”
Tôi gọi tên anh trong lòng.
Tôi dựa lưng vào tường chầm chậm trượt xuống.
Tôi đang thuyết phục bản thân.
Trịnh Lâm mày không thể xuống dưới,
Mày không thể làm việc theo cảm tính.
Mày không thể, không thể!
80.
Tôi không ngừng ám chỉ.
Không ngừng áp chế sự đau đớn trong lòng.
Cho tới khi phía dưới truyền tới tiếng ồn ào.
Tôi chầm chậm quay đầu nhìn qua khe hở cửa sổ thì thấy một người Myanmar đang cởi áo của Mạnh Hạo ra.
Anh bị trói hai tay lại treo trên một cái cây gỗ tếch cao lớn ở trong sân.
Trên người anh có rất nhiều vết thương chói mắt, có dài có ngắn, có cái màu nâu đậm có cái màu nhạt, có cái thì đỏ màu m.áu thịt.
Ánh mắt tôi chăm chú trên những vết thương đó, trong phút chốc trong lòng trở nên rối rắm.
Trong đầu dường như xẹt qua thứ gì đó.
Giống như có một người đang nói với tôi: “Trịnh Lâm à, chuyện sai lầm nhất của tôi là có một đứa con trai, hìhì, đứa nhóc kia lại rất có khí phách, mới có tí tuổi mà đã muốn làm cảnh sát, nếu như sau này nó làm gián điệp giống như tôi thì làm sao? Làm gián điệp ở trong tập đoàn buôn bán n.ội t.ạng và buôn bán m.a t.úy thì chính là đem mạng cho thần c.hết đấy...”
Tôi ôm đầu giọng nói đó lại càng gần hơn: “Trịnh Lâm à, gần đây tôi đã âm thầm đi thăm con trai mình rồi, đứa trẻ đó rất trung thành dường như đang làm gián điệp rồi. Haizz, nó không thông minh như cô sẽ phải chịu thiệt.”
Tôi cúi thấp đầu không ngừng đè nén sự mê mang, âm thanh đó bắt đầu vang lên ở trong lòng, nó nói: “Tôi là Thẩm Châu Ngôn, chỉ có một đứa con trai là Mạnh Hạo, haizz tôi sợ mình phải tuyệt hậu rồi, Trịnh Lâm...”
81.
Đầu óc tôi rất loạn, lồng ngực phập phồng.
Đầu tôi rất đau.
Đau tới nỗi mồ hôi đầm đìa.
Giống như có thứ gì đó muốn chui ra từ trong đầu tôi vậy.
Gân xanh ở bên huyệt thái dương như thể đang nảy lên.
Sao tôi lại có kí ức này chứ?
Có liên quan gì tới nhân cách thứ hai không?
Tôi trừng mắt nhìn ra ngoài sân không ngừng thở ra.
Có hai người đang lăn một thứ đồ màu đen, cách rất gần rồi, tôi mới phát hiện ra đó là để thu hút ong.
Họ từ từ cởi dây trói ra cho Mạnh Hạo, rồi để cơ thể của anh vào trong thùng chỉ để lộ đầu ra ngoài.
Họ đang gõ thùng, chiếc thùng bị tác động bầy ong bay tán loạn ra ngoài.
Rất nhanh đám ong lúc nhúc bò lên người của Mạnh Hạo.
Anh cực kì đau đớn, anh ấy đang cắn chặt răng, anh ấy đang run rẩy.
Chính vào lúc này tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là mẹ của tôi – Trịnh Viện.
Bà ấy lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo: “Cậu đã g.iết anh Nam đúng chứ? Mạnh Hạo, cậu đã ở trong tập đoàn lâu như vậy quen thuộc với mọi thứ trong tập đoàn, nhưng mà tôi không ngờ tới cậu lại là gián điệp, tôi nhất định phải cho mọi người một câu trả lời...”
Bà ấy đích thân gõ vào chiếc thùng, những con ong kia bắt đầu bò lên trên, quanh quẩn ở xung quanh mắt Mạnh Hạo.
Anh nhắm mắt lại, càn run rẩy hơn.
82.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngay cả hít thở thôi cũng cảm thấy rất mệt.
Tôi cắn chặt ngón tay mình ngăn không cho bả vai run rẩy.
Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không thể kiềm chế được.
Tôi quay người đi, cúi thấp đầu, bịt chặt miệng, khóc lóc dữ dội.
Tôi không dám nhìn, tôi đau lòng quá.
Thực sự rất đau!
Tôi muốn xuống dưới, tôi muốn cứu anh ấy.
Nhưng tôi không thể.
Một khi tôi xuống dưới thì tất cả đều bị phá hủy.
Không biết đã trôi qua bao lâu bên dưới mới truyền tới tiếng hoan hô.
Lúc này tôi mới từ từ quay người qua.
Mạnh Hạo trông chẳng ra hình người nữa, trên người anh, trên mặt, trên cổ có rất nhiều bọng nước.
Dường như miệng anh còn chảy m.áu, giống như ngày hôm đó anh gặp tôi.
Lòng tôi chợt khựng lại.
Tôi đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đây anh nghiêm túc trịnh trọng nói với tôi rằng: “Trịnh Lâm, em có biết không? Nếu như anh là gián điệp, trong lúc bị hành hạ trước khi chưa nói ra sự thật thì anh sẽ nuốt thuốc, có một loại thuốc có thể đặt ở sâu trong cổ họng, thành phần chủ yếu của nó là cyanide được bọc lại bằng vỏ thuốc, vào thời khắc then chốt nôn ra rồi cắn thì sẽ khiến người ta mất mạng ngay tức khắc.”
Khi đó tôi nói: “Gián điệp không thể chờ đợi cơ hội mà chạy thoát sao?”
Mạnh Hạo cười: “Loại thuốc này cần thử trước khi sử dụng một tuần, nếu như sự việc quá nghiêm trọng thì sẽ cắn vỡ, không nghiêm trọng thì có thể chạy trốn, chỉ cần nôn ra vỏ thuốc sẽ không bị hòa tan bởi dịch dạ dày.”
Chẳng trách chiều hôm đó tôi đi tìm anh.
Bên miệng anh lại có vết m.áu.
Thì ra khi đó anh đã bắt đầu thử thuốc rồi.
83.
Người bên cạnh Trịnh Viện chú ý tới sự bất thường của Mạnh Hạo.
Hắn lập tức tiến lên móc miệng Mạnh Hạo ra: “Là cyanide bà chủ.”
Mạnh Hạo cắn chặt răng, ngẩng cổ liên không để hắn cạy miệng, gần xanh trên cổ anh hiện ra ngoài, con ngươi hiện lên tơ m.áu dường như sắp phun ra ngoài rồi.
Trịnh Viện thấy vậy thì rút luôn con d.ao ra đâm mạnh vào bụng của anh.
“Ách...”
Cổ họng tôi phát ra một âm thanh vô cùng khó nghe, khóe môi tôi run rẩy, nước mắt rơi tí tách xuống lòng bàn tay.
Em sắp nhìn không rõ rồi, Mạnh Hạo à.
Em sắp nhìn không rõ anh rồi.
Con dao kia như đang xuyên qua vải vóc, đi lên theo dạ dày của Mạnh Hạo rồi hướng về phía sương sườn.
M.áu tươi phun trào, Mạnh Hạo đau tới nỗi cằm run rẩy.
Người phụ nữ đó quá độc ác, bà ta là thứ m.a q.uỷ.
Đôi mắt ê ẩm, ngón tay truyền tới cảm giác ướt sũng, lúc này tôi mới giật mình ý thức rằng mình đã tự cấu rách tay.
Lúc này người đang moi miệng của Mạnh Hạo hét lớn: “Bà chủ, Mạnh Hạo bắt đầu nói chuyện rồi, là nói thật, thuốc của bà phát huy tác dụng rồi, cậu ta nói trong căn cứ chính còn có một nội gián khác, hắn nói, đm, tắt thở rồi, bà chủ...”
84.
Trước mắt tôi đột nhiên tối đen.
Tôi nhắm mắt lại lảo đảo muốn ngã, tôi không dám mở mắt ra.
Không.
Không!
Không!
Mạnh Hạo.
Không nên thế này, không nên là thế này...
Không thể.
Tôi ngồi phịch ở đó, nhìn con d.ao nổi bật cắm trên người anh.
Anh cúi thấp đầu bị treo ở đó, khóe miệng đầy má.u chảy xuống.
Anh đang đợi tôi tới cứu anh, đang đợi tôi tới cứu.
Ha!
Anh đang đợi tôi.
Đang nhìn tôi.
Tôi cảm thấy đầu óc mình không được bình thường nữa rồi.
Dường như đôi mắt tôi đã mất đi tiêu cự...
Tôi lầm bầm: “Xin lỗi anh Mạnh Hạo, xin lỗi anh...”
Bạn xem anh ấy bị treo trên cây như vậy, dạ dày của anh ấy bị rạch ra rồi.
M.áu đó đều là của anh.
Anh nói anh là cảnh sát chìm, phải dùng tính mạng để bảo vệ nhân dân...
Sao anh có thể c.hết được?
Sao có thể chứ?
Dường như nước mắt của tôi không thể khống chế được nữa, tôi đi chân trần về phía trước, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả.
Tôi hoảng hốt đột nhiên trước mắt xuất hiện một người, cô ấy chặn đường của tôi.