" Đúng...đúng, lúc nãy tôi gặp được bà ta trong thang máy "
" Gì chứ? Bà gặp được rồi sao? Rồi có chuyện gì không? "
" Không có, tôi thấy bà ta từ lúc đi vào tháng máy thì đã thấy kỳ lạ rồi, với cả tôi từng nghe những người gặp bà ta nói muốn nhận biết thì chỉ cần nhìn xuống chân họ là biết "
" Với cả nguyên bệnh viện lớn vậy nhưng chỉ có mỗi mình bà ta làm việc lao công mà thôi "
" Sao chứ? Một mình? Bà ấy không biết mệt sao? "
" Nghe đâu bà ta thiếu tiền và cần nhiều tiền, số tiền bà ấy kiếm được điều đem đi tìm kiếm cô con gái thất lạc của bà ấy "
" Con gái bà ấy bị sao hả bà? "
" Con gái bà ấy đi làm ăn xa rồi không may trên đường về bị bắt cóc, tới nay vẫn chưa tìm được "
" Tội nghiệp cho bà ấy "
" Mẹ ơi..."
" Thôi bà nằm nghĩ đi tôi sang chăm con gái tôi, con bé tỉnh lại rồi "
" Được bà đi đii "
Thế là một trong bà cô đi về phía giường có người con gái tầm tuổi của Uyển Ngư và Ngọc Tuyết, chân cô gái đó đang được bó bột.
Có vẻ nhưng cô gái đó xảy ra tai nạn gì đó, Uyển Ngư nghe hai bà cô ấy trò chuyện xong liền toát hết cả mồ hôi, nếu như đúng như lời nói của hai bà cô ấy.
Thì chẳng phải là Uyển Ngư gặp ma rồi hay sao? Gặp ma giữa ban ngày? Nghĩ đến đó thôi mặt của Uyển Ngư liền trắng bệch không còn miếng máu.
Ngọc Tuyết nhìn Uyển Ngư rồi thắc mắc mà lên tiếng hỏi:
" Ngư Ngư cậu sao vậy? Sao mặt cậu lại không còn chút máu vậy? "
" À...à không có gì đâu, m-mà mẹ Lâm và ba Minh đâu rồi Tiểu Tuyết? "
" À mẹ tớ ra ngoài mua một đồ dùng cá nhân cho sắp tới còn ba tớ thì về nhà lấy quần áo thêm rồi "
" Vậy chừng nào cậu mới được xuất viện? "
" Hmmm...chắc là tầm một tuần nữa tại tớ nghe bác sĩ bảo tớ bị chấn thương phần mềm cũng hơi nặng nên cần ở lại theo dõi thêm "
" À ừm...để tớ gọt thêm trái cây cho cậu ăn "
" Được cảm ơn cậu Ngư Ngư "
Uyển Ngư vừa gọt trái cây vừa suy nghĩ đến câu chuyện lúc nãy nghe được từ hai bà cô ấy, cô không thể nói với Ngọc Tuyết được bởi vì cô nàng là người sợ ma còn hơn cả cô nữa.
Nếu nói thế nào Ngọc Tuyết cũng sợ mất mật mà đòi ầm ĩ chuyển viện cho mà xem nên tốt nhất vẫn không cho cô nàng nghe đợi khi cô nàng xuất viện rồi Uyển Ngư mới nói vậy.
Uyển Ngư ngồi suy nghĩ miên man một lúc lâu thì bất giá nhận ra là y tá đã mở cửa đi vào, cô nhìn thì mới nhận ra là tới giờ đưa đồ ăn và thuốc cho bệnh nhân.
Ngọc Tuyết nhận lấy thì ăn uống no say rồi uống thuốc, vừa thuốc cô nàng nằm nghịch điện thoại rồi nói chuyện với Uyển Ngư được chút thì lại buồn ngủ.
Vì trong thuốc có chứa lượng thuốc ngủ cũng khá ít nhưng cũng đủ người ta ngủ khoảng vài tiếng, mắt Ngọc Tuyết cứ thế lim dim mở không lên nên Uyển Ngư đành bảo cô nàng buồn ngủ thì cứ ngủ.
Thế là Ngọc Tuyết nghe lời liền nhắm mắt rồi ngủ ngay sau đó, lúc đó thì mẹ Lâm và ba Minh cũng quay về nên Uyển Ngư cũng xin phép đi về trước ở đây giao cho hai người họ chăm cô nàng vậy.
" Ngư Ngư con đến lâu chưa? "
"Ba mẹ vừa về ạ, con cũng đến được lúc lâu rồi Tiểu Tuyết vừa uống thuốc rồi ngủ thôi "
" Ừm...thế con đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn với ba mẹ luôn "
" Con ăn rồi ba, giờ con về để chuẩn bị đi làm luôn ạ "
" Thế à, vậy con về cẩn thận có chuyện gì gọi mẹ ngay đấy "
" Vâng con nhớ rồi, ngay mai con lại tới "
" À đúng rồi con hãy tránh đi tháng máy đi Ngư Ngư "
Uyển Ngư nghe đến đây thì cũng đoán được phần nào là vì chuyện đó nên cô không hỏi nguyên nhân mà nhìn mẹ Lâm và ba Minh trả lời:
" Vâng con nhớ rồi ba mẹ "
" Con đi đi, kẻo lại trễ giờ làm "
" Vâng ba "
" Được đi đường cẩn thận "
" Vâng ba mẹ con xin phép "
Uyển Ngư chào hỏi nói vài câu thì cuối cùng cũng cúi đầu nhẹ rồi đi ra khỏi phòng bệnh của Ngọc Tuyết, nghĩ lại thì cho tiền cô cũng chẳng dám mà đi thang máy nữa.
Uyển Ngư đâu có ngu mà đi tháng máy, nếu đi chắc cũng gặp bà ấy làm gì cô thì phải làm sao? Ở trong thang máy cô chết cũng chẳng ai cứu kịp cả vậy thì toang mất.
Uyển Ngư nghĩ nên sang thang bộ thì liền quyết định chuyển sang đi thang bộ ngay cho chắc vì gặp chuyện cũng có thể chạy hay la cứu còn trong thang máy thì cô đến chịu…
Thế là Uyển Ngư từng bước từng bước đi xuống tầng trệt, nhưng mới đi được vài bước thì cô lại nghe tiếng cười khúc khích văng vẳng đâu đó xung quanh cô.
Uyển Ngư liền thắc mắc mà ngước nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai và tiếng cười ấy cũng im luôn và ngoài cô đang đi ở cầu thang bộ thì chẳng còn ai cả, cô suy nghĩ chắc là cô nghe nhầm nên thôi cũng chẳng suy nghĩ nữa mà đi tiếp.
Uyển Ngư vừa bước thêm vài bước nữa thì cô lại nghe tiếng cười lại vang lên lần nữa, cô liền tức tối vì quá phiền nên lần nữa ngước lên tìm kiếm người mà phát ra tiếng cười đó.
Uyển Ngư vừa ngước lên thì cũng là lúc cô nhìn thấy một người đang khom xuống nhìn cô, cô thì cũng nhìn lại và cô cũng cố gắng nhìn kỹ người đó.
Khi Uyển Ngư nhìn kỹ hơn thì bắt đầu sợ hãi dần dâng cao, bởi vì người đó nữa người như mọc từ trong vách tường ra vậy và người đó đang nhìn chòng chọc vào cô mà mỉm cười.
Nụ cười của người đó tới tận mang tay, miệng thì đen ngồm có hai răng nanh dài ngoằng.
Uyển Ngư nhìn thấy mà bủn rủn tay chân nhém chút nữa là đứng không vững nữa rồi, Uyển Ngư rất nhanh sao đó cô trấn tĩnh lại mình rồi vắt dò lên cổ mà chạy.
" Khốn khiếp sao mình chạy mãi chẳng thoát được khỏi đây vậy "
Uyển Ngư chạy quá nên dừng lại thở hỗn hễn, cũng từ đây nỗi sợ cũng đã lên tới đỉnh điểm vì quá mệt mỏi cô liền dựa vào vách tường mà thở.
" Không xong rồi mình bị quỷ xây tường rồi phải làm sao để thoát ra khỏi đây đây "
Uyển Ngư trong lúc hoang mang sợ hãi thì nhớ đến Mạch Ngôn, cô liền tìm mò điện thoại rồi móc ra tìm số của anh mà gọi.
Nhưng thứ Uyển Ngư nhận được là:
" Thuê bao quý khách không liên lạc được... "
Uyển Ngư nghe xong liền chau mày khó chịu và cô liền nhớ ra rằng cô đang trong một không gian khác do quỷ làm ra nên không thể gọi.
" Phải làm sao đây? Nếu còn ở đây giây phút nào chắc chắn mình sẽ gặp nguy hiểm cho mà xem, phải tìm cách rời khỏi đây mới được "
Uyển Ngư liền không bỏ cuộc mà nhanh chóng chạy xuống tầng dưới tiếp nhưng mọi chuyện vẫn vậy cô đã quay lại chỗ ban đầu rồi.
Và rồi Uyển Ngư lại nghe tiếng cười ma mị đó tiếp tục vang lên lần nữa, lần này cô nghe thấy liền nổi hết gai óc mồ hôi trên trán cũng túa ra như tấm.
Trong sự sợ hãi quá độ nên đầu óc của Uyển Ngư ngày càng trống rỗng, cơ thể cô như muốn rả ra vậy, cô phải làm sao đây? Cô không muốn đối mặt với bà ta chút nào cả.
Người muốn giết Uyển Ngư chẳng ai khác mà là vong hồn bà cô lão công cô đã từng gặp trong thang máy lúc chiều cả, rồi cô liền cảm nhận được một hơi lạnh toát từ phía sau lưng của cô.
Uyển Ngư giật nảy người mà tiến lên vài bước trách xa bức tường ấy rồi quay lại nhìn xem, cô liền mở to hai con mắt hết cỡ mà nhìn vào bức tường vừa lúc nãy cô dựa vào.