Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường

Chương 28




" Thôi khỏi đi, tôi tự đi được, thôi con đi đây "

Uyển Ngư mang xong giày rồi cũng phóng một mạch ra khỏi nhà rồi đi lấy xe, cô liền phóng nhanh đến khách sạn mới mở...Thượng Âm.

Nửa tiếng đi xe cuối cùng Uyển Ngư cũng đến nơi, cô liền gửi xe rồi đi thẳng vào bên trong khách sạn.

Uyển Ngư vừa vào đã nhìn thấy một người. …đó là tiểu lão bản bản của khách sạn côbsắp vào làm ở đây.

Hắn hiện tại mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen giày tây hàng hiệu, Uyển Ngư nhìn thì đoán hắn chắc cao tầm 1m8 trở lên.

Hắn nửa đứng nữa ngồi, một tay hắn đặt lên bàn lễ tân còn một tay thì hắn bỏ tay vào túi quần của mình.

Hắn cười nói vui vẻ nói chuyện với chị lễ tân, Uyển Ngư chẳng để tâm nữa cô liền đi đến gần quầy lễ tân rồi lên tiếng hỏi.

" À chị ơi..."

Chị lễ tân nghe Uyển Ngư gọi liền quay sang nhìn cô có chút khó chịu mà lên tiếng.

" Có gì không em? "

" À dạ...em muốn xin việc làm ở đây, cho em hỏi chỗ nộp hồ sơ ở đâu ạ? "

" Vậy em đi thẳng rồi rẻ phải thấy phòng giám đốc thì vào đấy nộp hồ sơ là được rồi "

" Vâng em cảm ơn chị "

Uyển Ngư lịch sử khẽ cúi nhẹ đầu rồi đi theo chỉ dẫn mà đi, khi tới cô đi vào trong phòng rồi đặt hồ sơ lên bàn rồi đi ra khỏi phòng đó.

Còn hắn lúc nãy thấy Uyển Ngư đứng kế bên có quay sang nhìn cô một lúc nhưng rồi cô quay đi thì hắn quay sang nói chuyện tiếp với chị lễ tân.

Uyển Ngư nộp hồ sơ rồi thông thả bước ra khỏi đó vừa đi vừa ngắm nhìn khách sạn tương lai gần cô sẽ vào đây làm.

Nó khác xa với khách sạn Xuân Dương Uyển Ngư làm lúc trước, bên kia ưa chuộng kiểu Cổ Điển thì bên đây lại chuộng về Hiện Đại nhiều hơn.

Uyển Ngư vừa đi vừa ngắm và cô đi ngang hắn thì cô bị thứ gì đó nắm lấy tay cô giữ lại, cô thắc mắc nên quay lại nhìn thì thấy hắn đang nắm lấy tay của cô.

" Uyển Ngư..."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên Uyển Ngư liền quay lại nhìn hắn rồi nhìn đến chị lễ tân và cô đổ mồ hôi khi thấy chị ta đang nhìn cô như ăn tươi nuốt sống.

Thật là nhân viên đây hình như bị hắn ta hút hồn hết rồi thì phải, Uyển Ngư nhìn lại hắn rồi khẽ mấp máy môi nói:

" T-Tiểu lão bản...a-anh có chuyện gì sao? "

" Cô biết tôi sao? "

Hắn ta hỏi câu làm cho Uyển Ngư khẽ giật mình trả lời:

" À...tôi được bạn tôi nói về anh đấy mà "

" Vậy sao? Bạn cô có làm đây sao? "

" À vâng đúng rồi, bạn tôi đang làm nhân viên chính thứ ở đây "

" Có phải bạn cô là Từ Châu không? "

" Đ-Đúng vậy "

Uyển Ngư lo lắng nhìn hắn mà nuốt ực cái liền hỏi:

" S-Sao anh biết được tên tôi lẫn biết mặt tôi vậy? "

" Tôi có đọc bình luận và vô tình xem trang cá nhân của cô "

" V-Vậy sao nếu xong rồi không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước tiểu lão bản "

" Được...gặp cô sau "

" Vâng tôi xin phép "

Uyển Ngư liền nhẹ cúi đầu rồi quay lưng bước nhanh đi khỏi khách sạn ngay, còn hắn nhìn theo bóng lưng của cô rồi bỗng chốc có suy nghĩ:

" Một người có lượng âm khí nhiều hơn dương khí ấy vậy mà vẫn còn sống tới giờ sao? Hay thật đó..."

Hắn nhìn bóng lưng dần xa khuất khỏi khách sạn mà cười đầy thích thú.

" Đúng là một cô gái đầy bí ẩn, có vẻ sau này sẽ vui lắm đây "

Hắn nhếch mép rồi bỏ tay vào túi quần quay lưng bỏ đi vào trong khách sạn, còn Uyển Ngư thì đi thẳng ra xe rồi lên xe phóng nhanh khỏi đó.

Vì trời còn khá sớm nên Uyển Ngư ghé sập bán trái cây mua trái cây và ghé nơi bán đồ ăn sáng mua vài món mà Ngọc Tuyết thích.

Mua xong cả rồi Uyển Ngư liền ngồi lên xe chạy nhanh đến bệnh viện nơi Ngọc Tuyết đang ở đó theo dõi, tới nơi cô xách những đồ vừa mua đi thẳng vào bên trong bệnh viện.

Uyển Ngư nhắm thẳng về phía thang máy mà bước đi, bước vào thang máy cô ấn tầng mà Ngọc Tuyết đang ở, cô đi được vài tầng thì cửa thang máy bỗng mở ra.

Từ bên ngoài có một cô lao công với nhiều dụng cụ dọn dẹp, thấy thế Uyển Ngư liền đứng nép qua một chút cho dì ấy đứng.

Và chẳng ai nói vói tiếng nào cả, nhưng lúc sao nữa Uyển Ngư liền nghe thấy một giọng nói vang lên và giọng nói khi cất lên đã khiến cho cô có phần nổi cả gai óc.

" Con đến thăm người thân sao? "

Những cơn óc nổi lên từng cơn một Uyển Ngư, cô cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra rất nhiều ở trên trán cô.

Một giống nói vô cùng lạ nó cứ âm vang thế nào ấy, Uyển Ngư biết đang trong thang máy mà thang máy sẽ kín nhưng không thể âm vang một cách kỳ lạ như vậy được.

Nhưng những suy nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua đầu Uyển Ngư rồi biến mất ngay và cô cũng quay sang nhìn dì ấy mà lễ phép trả lời.

" Vâng ạ, bạn con hiện tại đang nằm trong này để theo dõi ạ "

" Vậy sao? "

Dì ấy nói rồi khẽ mỉm cười một cách kỳ lạ, Uyển Ngư nhìn thấy nụ cười ấy liền nổi gai óc lần nữa và lần này có thứ gì đó đang nói cho cô biết là có gì đó nguy hiểm từ người phụ nữ này.

" Vâng "

" Con tên gì? Nhà đâu? "

Uyển Ngư nghe dì ấy hỏi liền lấy làm lạ, tại sao dì ấy khi không lại hỏi thông tin cá nhân của cô, cô và dì ấy có quen nhau đâu nhỉ?

" Con tên Uyển Ngư thưa dì "

" Nhà con ở đâu? "

" À dạ... "

Uyển Ngư ấp úng và ngập ngừng khi dì ấy hỏi lại câu hỏi đó lần nữa, cô đang không biết phải làm sao thì đúng lúc đó tiếng ’ ting ’ quen thuộc vang lên cô mừng rỡ quay sang dì ấy nói:

" Con xin phép đi trước ạ, tới tầng bạn con nằm rồi "

Uyển Ngư nói xong cô liền cúi nhẹ đầu chào dì ấy cái liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh khỏi đó.

Uyển Ngư chạy khỏi thang máy nhưng cô vẫn có cảm giác nhưng dì ấy vẫn đang nhìn theo bóng lưng của cô, cô vừa bất an vừa sợ hãi chạy nhanh hơn.

Khi tới phòng của Ngọc Tuyết và mở cửa đi vào thì Uyển Ngư mới yên tâm được phần nào, cô liền thở phào nhẹ nhõm mà đi đến giường của cô nàng đang nằm.

" Tuyết Tuyết cậu sao rồi đã đỡ hơn chút nào chưa? "

" Ngư Ngư cậu tới rồi sao? Cậu mua gì vậy? "

Ngọc Tuyết chú ý mấy túi ni-lông Uyển Ngư đang cầm trên tay mà hào hứng.

" Tớ mua một ít trái cây với mấy món ăn mà cậu thích nè "

Uyển Ngư vừa nói vừa ngồi xuống và mang đồ ăn ra cho Ngọc Tuyết, cô nàng thấy thì mắt liền sáng rực lên hết.

" Kyaaa...Ngư Ngư yêu cậu quá đi mất "

Ngọc Tuyết liền tóm lấy mấy món cô nàng thích mà ăn ngon lành Uyển Ngư nhìn quanh phòng bệnh liền nhận ra rằng trong phòng vip này có thêm hai giường bệnh nữa.

Bình thường phòng vip sẽ chỉ có giường bệnh nhưng phòng này của Ngọc Tuyết lại khác, phòng này có thể chứa thêm 4 người nữa.

Và tất nhiên mỗi giường bệnh điều được ngăn cách bằng tấm rèm khá dày, khi có người tấm rèm sẽ được kéo ngăn cách giữa hai người với nhau.

Uyển Ngư biết được là nhờ bọn họ nói chuyện với nhau và cô liền ghe được một câu chuyện vượt xa sức của tưởng tượng của cô, cô nghe được mà bủn rủn tay chân.

" Nè bà biết gì không? "

" Chuyện gì bà mau kể tôi nghe đi "

" Bà có nghe tin đồn dạo gần đây không? ’

" Ý bà là tin đồ có ma quỷ ở trong thang máy đó sao? "

" Đúng...đúng, lúc nãy tôi gặp được bà ta trong thang máy "