Vừa dứt câu Uyển Ngư lại tăng tốc thêm khiến cho Ngọc Tuyết ngồi phía sau mà mặt cắt không còn giọt máu nào, cô nàng sợ đến độ ôm chầm lấy cô không rời còn có cả mắt thì nhắm tịt lại.
Uyển Ngư thì chẳng để ý nữa mà phóng hết ga hết số về phía trước, sau khoảng nữa tiếng chạy xe cô đã đến nhà của Ngọc Tuyết.
Nhà Ngọc Tuyết khá xa chỗ trọ của Uyển Ngư và còn ngược chiều nữa, sau khi đưa cô nàng đến nhà an toàn cô nàng liền chào tạm biệt cô.
Rồi Ngọc Tuyết lê lết tấm thân đi vào trong nhà, Uyển Ngư cũng nổ máy xe rồi chạy đi mất, cô nàng thì có gia đình khá giả hơn nên ba mẹ cô nàng mua hẳn cho cô nàng một căn nhà.
Để cho Ngọc Tuyết khỏi phải thuê phòng trọ để ở, nếu ở trên thành phố được gọi là khá giả nhưng ở dưới quê Uyển Ngư gọi là có của ăn của để.
Ngọc Tuyết có vài lần bảo Uyển Ngư dọn sang ở với cô nàng nhưng vì đường nghịch bất tiện nên cô đã từ chối mà ở trọ.
Ban đầu Ngọc Tuyết khác buồn và giận dỗi Uyển Ngư và thế là muốn cô nàng hết giận dỗi cô phải bao cô nàng một chầu nhậu tới bến luôn.
Uyển Ngư đi khỏi nhà của Ngọc Tuyết được một đoạn thì điện thoại cô liền rung lên dữ dội cô liền nép vào lề đường rồi lấy điện thoại ra mà xem.
Ra là địa chỉ nhà của Mạch Ngôn tính ra nhà anh ta cũng thuận đường đến khách sạn chỉ là hơi xa chỗ khạch sạn mà thôi.
“ Hôm nay em dọn đến đi “
Mạch Ngôn chỉ để lại một lời nhắn duy nhất và chẳng nhắn gì nữa, còn Uyển Ngư thì bực bội trong người, bộ nói dọn là muốn dọn đi ngay sao?
Mạch Ngôn không biết mỗi lần dọn sẽ rất là mất thời gian không? Ủa mà khoan, anh ta có bảo rằng cô chỉ cần đem những đồ dùng cần thiết thôi còn lại thì khỏi lo.
Thôi thì cũng coi như Mạch Ngôn có tâm đi, Uyển Ngư cất điện thoại rồi chạy xe thẳng về nhà, vừa về tới cô đã lao vào phòng rồi lấy những đồ dùng cần thiết và vài bộ đồ mà tui hay mặc rồi đem đi.
Trước khi đi Uyển Ngư ghé nhà bà chủ trọ để trả chìa khóa và bảo trong phòng cô có gì sử dụng được cứ lấy, nói xong cô đi mất mà không cho bác chủ trọ nói lời nào.
Uyển Ngư cứ đi theo địa chỉ mà Mạch Ngôn đã gửi cho cô mà chạy, mất khoảng tận 1 tiếng chạy xe, khi tới nơi cô há hốc mồm mà kinh ngạc.
Cái gì trước mắt Uyển Ngư vậy? Căn nhà hay cái biệt thự vậy? Cô cứ mãi đứng đó mà nhìn căn nhà vô cùng to ở phía trước.
Khi lấy lại bình tĩnh Uyển Ngư liền bấm chuông, bấm rồi cổng liền tự động mở ra, cô sốc lần nữa, có hiện đại quá không? Đúng là nhà giàu nó lại khác bọt nhỉ?
Uyển Ngư liền dẫn xe đi vào bên trong rồi đi đến cửa ra vào căn biệt thự cô định gõ cửa thì bỗng 'cạch' một cái, cô thấy người mở cửa là một người khá lớn tuổi.
Uyển Ngư liền cúi nhẹ đầu chào hỏi một cái, rồi người đó quan sát cô từ trên xuống dưới rồi mới lên tiếng.
“ Vị Tiểu Thư này có phải là người Ông Chủ bảo dọn đến không? “
“ À dạ đúng rồi ạ, cho con hỏi có Ông Chủ nhà không ạ? “
“ Ông đi làm việc đi “
Uyển Ngư nghe giọng quen thuộc liền đưa mắt nhìn về phía có phát ra giọng nói thì đó là Mạch Ngôn, anh mặc một cái áo thun và quần thun dài.
Đúng là lụa đẹp là vì người mà, Mạch Ngôn mặc gì cũng đẹp hèn gì nhân viên trong khách sạn ai cũng mê anh như điếu đổ vậy.
“ Vâng Ông Chủ “
Người đàn ông đó nói xong rồi đi khuất dần ở phía sau khu nhà.
“ Em mang đồ theo tôi “
“ À ừm...”
Uyển Ngư lật đật cầm túi đồ của mình rồi đi theo Mạch Ngôn đi lên lầu, anh dẫn cô vào một căn phòng nó khá to và có cảnh rất đẹp.
Trong phòng được thiết kế theo tông màu đen và trắng nhưng màu trắng nhiều hơn so với màu đen, chiếc giường là màu trắng và nó là size to những đồ dùng trong phòng cứ đen rồi trắng mà xen kẽ nhau nhưng nó nghiêng về phần đen nhiều hơn.
Từ cửa có thể nhìn thấy một vườn hoa hồng và kế đó không xa là một con suối, Uyển Ngư quay vào đi vào phòng tắm để cất đồ cá nhân thì ngoài đồ dùng cá nhân của cô còn có những đồ dùng khác nữa.
Và Uyển Ngư nhìn thấy đã biết của Mạch Ngôn, cô hậm hực đi ra khỏi phòng tắm mà chách vấn anh.
“ Đây là phòng của anh? “
Mạch Ngôn đứng dựa vào cửa phòng mỉm cười nhìn Uyển Ngư.
“ Đúng vậy, sao vậy? Em không thích? “
“ Đúng tôi không thích hơn nữa nhà anh lớn thế này chắc sẽ có nhiều phòng tôi muốn ở phòng khác “
“ Thật đáng tiếc cho em những căn phòng khác điều đang sửa hết rồi và một số phòng không sử dụng được nữa “
“ Anh...”
Tôi tức đến độ chẳng thể nói hay cãi lại anh ta, tôi cũng đành ngậm ngùi mà ở chung với anh ta vậy.
Sau khi sắp xếp những đồ dùng cá nhân và những vật dụng cần thiết xong xuôi thì nằm vật ra giường.
“ Em không muốn ăn gì sao?”
“ Không lúc nãy tôi có ăn rồi “
Miệng Uyển Ngư nói nhưng mắt cô đã nhắm lại, hiện tại cô rất mệt và vô cùng buồn ngủ.
“ Vậy em ngủ đi “
“ Ừm...”
Uyển Ngư mệt mỏi nói một tiếng rồi đi vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, còn Mạch Ngôn thì đóng cửa rồi đi sang phòng khác làm việc, để lại cho cô không gian yên ắng cho cô ngủ.
Uyển Ngư ngủ đến nổi trời trăng cũng không biết gì hết, khi cô mở mắt thì cũng đã 3 giờ chiều rồi.
Uyển Ngư mệt mỏi ngồi dậy rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm để chuẩn bị đến khách sạn.
Xong xuôi Uyển Ngư đi ra khỏi phòng tắm rồi mở cửa phòng đi xuống dưới nhà, vừa xuống tới cô đã thấy Mạch Ngôn ngồi ở cái ghế sopha to kia.
“ Em ăn đi rồi đến khạch sạn, đồ ăn bên trong đó “
Mạch Ngôn chỉ tay vào cái bàn ở trong bếp, Uyển Ngư cũng nhìn theo thấy nguyên bàn đầy đồ ăn, mùi thơm bay thẳng vào mũi Uyển Ngưkhiến bụng cô kêu lên vì đói.
Uyển Ngư liếc nhìn Mạch Ngôn cái rồi mặc sự đời phi thẳng vào bếp ngồi xuống ăn, miếng ăn là miếng nhục mà cứ ăn no trước đi rồi tính tiếp.
Uyển Ngư ngồi ăn được lúc điện thoại cô liền reo lên, cô nhìn vào màng hình thì cái tên của Ngọc Tuyết hiện lên và cô liền bắt máy.
“ Alo tớ nghe này “
“ Tiểu Ngư hôm nay nhà tớ có việc nên cậu xin cho tớ nghĩ ngày nha “
“ Được, nhà cậu có chuyện gì à? “
“ Cũng không có gì, ba mẹ tớ kêu tớ về để cùng họ đi đám gì đó thôi “
“ Được tớ sẽ xin giúp cậu, cậu đi cẩn thận “
“ Tớ nhớ rồi, thôi gặp cậu sao “
“ Ừm “
Nói rồi Ngọc Tuyết cúp máy cũng là lúc Uyển Ngư cũng vừa ăn xong, cô liền đem bát đi rửa thì nghe tiếng Mạch Ngôn nói.
“ Em không cần rửa cứ để đó đi “
Uyển Ngư nghe vậy cũng để đó rồi đi ra chỗ của Mạch Ngôn mà ngồi đối diện.
“ Anh cho Tiểu Tuyết nghĩ một ngày được không? Nhà cô ấy có việc “
“ Được nhưng em phải nói một tiếng cho quản lý của em đi “
“ Tôi nhớ rồi “
Uyển Ngư nhìn quanh nhà phải nói những thứ ở đây toàn là những đồ mắc tiền và được bài trí theo kiểu cổ kính của Âu Cổ.
Nó vô cùng đẹp mắt, nhưng căn biệt thự rộng lớn vậy mà chỉ có một người ở và một Chủ là Mạch Ngôn.
“ Căn nhà to thế mà anh chỉ ở một mình thôi sao? Anh không sợ à? “
“ Sao phải sợ, với lại chẳng phải bây giờ có em vào ở hay sao? “