“ Sao phải sợ, với lại chẳng phải bây giờ có em vào ở hay sao? “
Uyển Ngư nhìn Mạch Ngôn không biết nói gì cũng có chút ngượng khi anh nhắc đến việc này bởi vì cô chỉ đến đây ở theo lời của anh thôi.
Với cả Mạch Ngôn và Uyển Ngư cũng không hẳn là người yêu nên ở chung cũng có chút gì đó ngượng ngùng.
Nhưng rồi Uyển Ngư không nghĩ ngợi nữa mà liền đứng lên cầm cái túi xách của cô lên.
“ Để tôi đưa em đến khách sạn “
“ Không cần đâu, đến đó mọi người sẽ chút ý mất tôi đi xe của tôi được rồi “
Nói xong Uyển Ngư quay lưng đi mất mà chẳng cho Mạch Ngôn cơ hội để nói tiếng nào, cô đi ra khỏi căn biệt thự cô tiến đến chỗ để xe rồi lấy xe của mình chạy đi.
Đến khách sạn Uyển Ngư cũng cho xe vào đúng nơi quy định, dẫn xe đến hông khách sạn, xong xuôi cô đi vào cửa sau để vào khách sạn.
Uyển Ngư vừa vào đã thấy ở gần quầy lễ tân thấy chị quản lý đứng đó cùng với vài người khác nữa, cô đi đến đứng vào hàng rồi nghe chị quản lý dặn dò những chuyện cần làm trong hôm nay.
Chị ta chỉ liếc nhìn Uyển Ngư một cái đầy ghét bỏ rồi quay sang nói tiếp, cô cũng chẳng có phản ứng gì cả nói đến thì cũng phải cô được chính Tiểu Lão Bản của họ ra tay giúp đỡ.
Mặc dù Uyển Ngư có nghe bảo lúc trước chẳng ai được Tiểu Lão Bản nói đỡ cho cả, với cả cô còn được tận hai lần lận nên việc cô bị ghét cũng là điều hiển nhiên thôi.
Tiểu Lão Bản quý hóa của Uyển Ngư được các nhân viên rất được chú ý đến, cô làm bạn gái Mạch Ngôn không biết có nên vui không nữa đây.
Nếu để các nhân viên buổi sáng biết chắc Uyển Ngư bị những nhân viên tẩy chay và chì chiết cô mất thôi, đúng là phiền phức thật sự, cô chẳng muốn nằm trong trường hợp đó chút nào.
Sau khi nghe chị quản lý nói dài nói dẳng thì cũng xong, Uyển Ngư liền đi đến quầy lễ tân mà ngồi, hôm nay và những ngày khác có vẻ như điều rất vắng khách, cô móc điện thoại ra để nghịch thì lại nhớ ra một chuyện.
Uyển Ngư vẫn chưa thông báo chuyện Ngọc Tuyết xin nghỉ một ngày làm cho chị quản lý biết, thế là cô cất điện lật đật chạy vào phòng của chị ta cách đó không xa.
“ Tại sao cô lại không nói sớm vậy hả? Biết tôi là phải báo cáo lại với Tiểu Lão Bản rồi không? “
“ Đại tỷ em quên xíu thôi, chị thông cảm cho em, bạn em nó có công việc nên xin nghỉ phép một ngày “
“ Được rồi được rồi cô ra ngoài đi, tôi sẽ báo cáo lại cho cấp trên “
Chị ta liền xua xua tay bảo Uyển Ngư ra ngoài, cô cũng theo phép tắc khẽ cúi nhẹ đầu cảm ơn rồi đi khỏi phòng đó.
Rồi Uyển Ngư đi đến chỗ cô trực thuộc quen thuộc của cô, cũng như mọi ngày cô lại bấm điện thoại.
Bấm đến tầm gần 10 giờ thì Uyển Ngư lại có cảm giác khá ớn lạnh, nó chạy dọc sống lưng của cô khiến cô rùng mình lên cái.
Uyển Ngư cũng ngước lên nhìn xung quanh nhưng chẳng có thứ gì mà làm cô lạnh cả, bên cạnh là cái quạt máy cho nhân viên trực thuộc ở đây.
Ngoài ra chẳng có thứ gì mà làm Uyển Ngư lạnh sống lưng cả, cái quạt cũng được tắt chứ không có mở, cô lắc lắc đầu vài cái rồi lại cắm mặt vào điện thoại tiếp tục.
Nhưng rồi càng ngày Uyển Ngư nhận thấy sự lành lạnh đó từ trong xương ra vậy, mồ hôi trên trán cô cũng ra rất nhiều.
Và Uyển Ngư cảm nhận được hơi thở như có ai đó ở phía sau cô mà thở ra vậy, nó phà thẳng vào gáy của cô mà sởn hết cả da gà.
Sự sợ hãi bên trong Uyển Ngư cũng bắt đầu dâng trào cao hơn nữa, cô rất sợ phải nhìn ra phía sau của mình, lỡ như cô thấy thứ gì đó đáng sợ thì phải làm sao đây.
Và linh tính mách bảo Uyển Ngư rằng hãy chạy đi, chạy nhanh ra khỏi đó càng sớm càng tốt, thế rồi cô liền đứng phắt dậy chạy nhanh khỏi chỗ quầy lễ tân
Uyển Ngư lấy hết can đảm của cô đang có quay lại nhìn thì ối giồi ôi. Là gã ta, gã lại đến tìm cô một lần nữa.
Nếu như lúc nãy Uyển Ngư còn mãi không chịu rời khỏi chỗ đó thì con dao trên tay gã sẽ cắm thẳng vào người cô mất.
Nghĩ đến đó thôi Uyển Ngư liền lõm lõm ở cổ họng đến khó chịu, cô đứng đó mà nhìn chăm chăm gã, còn gã thì dùng ánh mắt lạnh băng và dùng đôi mặt sâu thẫm không thấy đáy mà nhìn lấy cô.
Bây giờ Uyển Ngư phải làm sao đây? Hiện tại Mạch Ngôn không có ở trong khách sạn, thì cô làm sao lên trên phòng anh ta lánh nạn đây?
Còn gã ta thật là biến thái mà, vẫn còn mãi đeo bám và muốn sát hại Uyển Ngư bằng được, không được, cô không được đứng đây chờ chết.
Uyển Ngư phải tìm cách nào đó để nhờ người có thể giúp mình còn không thì tự mình tìm cách cứu lấy mình, Uyển Ngư từng bước lùi về sao, gã thấy cô lùi một bước liền tiến một bước.
Lúc đó tim Uyển Ngư như sắp rớt ra vậy, nếu cô chạy hắn sẽ chạy theo, nếu cô dừng thì gã dừng và nếu cô đứng nhìn gã thì gã cũng sẽ đứng nhìn cô.
Khoan đã...nếu vậy Uyển Ngư đứng nhìn gã mãi thì gã cũng sẽ không tấn công cô đúng chứ? Cô nghĩ xong liền thực hành ngay lập tức.
Uyển Ngư đứng đó và nhìn chăm chăm gã, nhưng không...suy nghĩ đó của cô quá non nớt, gã đang từng bước tiến lại phía cô, còn nở nụ cười tới tận mang tai.
Nhìn xong Uyển Ngư muốn hồn bay phách lạc vậy, thật đáng sợ và quá sức tưởng tượng, cô định quay người đi để chạy thì cô chợt nhận ra cô không cử động được.
Hai chân Uyển Ngư như có gì đó đang ghì chặt lấy không cho cô chạy đi, miệng cũng không thể cử động vì nó đã cứng lại.
Uyển Ngư chỉ biết trợn tròn con mắt mà nhìn gã đang đến gần cô hơn, gã càng đến gần thì con dao trên tay gã cũng dơ cao theo.
Gã đi đến gần và đứng trước mặt Uyển Ngư cười rất quái dị, người hắn lại tỏa ra một mùi rất khó chịu.
Và rồi gã hiện nguyên hình là một con quỷ với những chiếc răng rất dài, gương mặt thì vô cùng đáng sợ và ghê tởm.
Rồi đến lúc mà Uyển Ngư như rơi vào cửa tử thì bỗng...Gã đứng yên mắt mở to đến ngỡ ngàng, cô vẫn còn hoang mang thì lại nghe được một giọng nói vang lên.
“ Ta chờ ngươi mãi đấy...lệ quỷ “
Uyển Ngư nhìn ra phía sau gã là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, không ai khác là Mạch Ngôn, anh đến rồi, đến cứu cô rồi, cô mừng đến độ nước mắt không tự chủ mà rớt như mưa.
Gã lấy lại bình tĩnh rồi hạ dao xuống quay người lại, thì Uyển Ngư lại thấy phía sau lưng hắn bị cắm bởi một thứ.
Nó như mũi tên vậy nhưng nhìn nó có vẻ rất chắn chắn, và nó có tận hai đầu nhọn, gã ta tức giận gầm lên tiếng rồi lao thẳng đến Mạch Ngôn.
Những cú tấn công mạnh liệt nhắm vào chỗ hiểm nhưng điều bị Mạch Ngôn né được một cách dễ dàng.
Điều đó khiến gã càng thêm tức giận mà vứt con dao sang một góc, móng tay gã cũng móc dài ra và chúng đen xì xì.
Một lần nữa gã tấn Mạch Ngôn điên cuồng, gã gào thét vì tức giận và nổi điên hơn nữa, nhưng mãi gã chẳng thể đánh trúng anh dù là một cộng tóc.
Gã liền quay ngoắt sang Uyển Ngư rồi lao thẳng về phía của cô, lúc đó cô sợ hãi đến nỗi hai chân cô mềm nhũn hết cả ra rồi khụy xuống tại chỗ.