Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 150





Thần linh có tồn tại không? Nếu có tồn tại thì thần linh tồn tại ở hình dạng nào?
Trên đời này, có thật sự tồn tại thứ gọi là thần linh không?
Năm hai mươi tuổi, Lâm Ninh là tiểu thư nhà họ Lâm, chỉ là một tiểu thư bình phàm như bao thiên kim khác, cô sở hữu vẻ ngoài xinh xắn, vừa đáng yêu vừa thanh tao như ngọc, băng thanh ngọc khiết như một tiểu tiên nữ.

May mắn nổi lên từ cuộc thi tổ chức cấp trường, trở thành hiện tượng mạng.
Sau khi tốt nghiệp trung cấp, Lâm Ninh đỗ đại học ngành thiết kế ở Mỹ, thế là cô sang Mỹ học hành được hai năm, xem như đã đi được nửa đoạn đường.
Cha Lâm lại triệu hồi cô về để gả chồng, cha nói người cô sẽ phải gả là người rất có quyền thế ở Thành An, nhà họ Lâm và đối phương cũng là chốn bạn bè từ lâu, thế cho nên hôn sự này ban xuống không khác nào mệnh lệnh đối với Lâm Ninh.
Cô bắt buộc phải trở về Thành An để gả chồng, cô có tìm hiểu về đối phương, họ Phàm tên Dương.
Được ví là nam nhân thành công nhất Thành An, vẻ ngoài tuấn soái uy phong khiến cho bao nhiêu bông hồng mê đắm, có rất nhiều bông hoa tìm cách trèo lên giường của người đàn ông uy lãm ấy.
Trước ngày trở về, vẫn như thường lệ vào chiều tà, Lâm Ninh đi đến công viên quen thuộc, chật lưỡi gọi ra chú chó con màu trắng.
Chú chó nghe tiếng gọi liền chui ra từ miệng ống cầu trượt, chạy đến trước mặt Lâm Ninh vẫy vẫy chiếc đuôi.
Lâm Ninh nhìn thấy chú chó, ngồi xuống xoa đầu chó con, sau đó ôm lấy chú chó con đi đến một chiếc xích đu ngồi.
“Hôm nay Ninh cô nương ta đây có xúc xích nướng cho mi nè.”
Lâm Ninh đặt chú chó nhỏ ngồi trên đùi, tay cầm que xúc xích đưa ra cho chú chó ăn, chú chó ngoan lắm, ngồi trên đùi Lâm Ninh ăn từng miếng xúc xích.
“Sau hôm nay, tao sẽ không đến thăm mày nữa, cho nên mày cũng đừng đợi tao đến, đi tìm người khác mà xin ăn, biết chưa?”
Ngày mai, Lâm Ninh sẽ phải trở về Thành An, từ bỏ con đường học hành dang dỡ, từ bỏ ước mơ tươi sáng về một cuộc đời tự do tự tại, chấp nhận số phận trở về gả cho một đại phú hào.
“Đừng để bị chết đói, nếu đói quá thì cứ chạy đi xin ăn, mày đáng yêu như này chắc chắn sẽ có người thích mày thôi.”
Lâm Ninh xoa đầu chú chó con, chú chó hôm nay rất ngoan, ngồi im trên đùi Lâm Ninh ăn từng miếng xúc xích, hôm nay chú chó không háo ăn lắm, ăn xúc xích rất chậm, dường như nó vừa ăn vừa nghe Lâm Ninh dặn dò.
“Mày đáng yêu lắm nên là sẽ không lo bị đói đâu, nhìn này, mày màu trắng tinh như cục bông tròn, thế mà lại có ba chỏm lông đen trên lưng, nhìn rất giống hình chiếc cỏ ba lá, mà cỏ ba lá là biểu tượng cho sự may mắn đấy, thế nên mày sẽ gặp được may mắn thôi.”
Lâm Ninh xoa xoa ba đóm đen trên lưng chú chó, thật sự rất giống hình chiếc cỏ ba lá.
Lâm Ninh cười khẽ, nhìn chú chó đang tròn xoe mắt nhìn cô, tay cô lại vuốt đầu chú chó.
“Dù cuộc sống của mày rất vất vả kiếm ăn, có bữa no cũng sẽ có những bữa đói, nhưng mà mày lại được tự do chạy nhảy, muốn chạy đến đâu thì chạy, muốn đi đến nơi nào thì đi, không có bất cứ thứ gì có thể gò bó mày cả.

Mày có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn bằng đôi mắt, chạy đi đến mọi nơi bằng đôi chân, tận hưởng cuộc đời tự do tự tại.


Tuy là cuộc đời mày có chút vất vả nhưng mày được tự do, cho nên mày sẽ ổn thôi.”
Ánh mắt Lâm Ninh trở thăng trầm, hoàng hôn buông xuống, nắng chiều in bóng một người một chó ngồi trên chiếc xích đu cũ kỹ.
“Tao còn chẳng được như mày, mai này trở về Thành An, tao được gả cho một đại phú hào, một người mà tao chưa từng gặp mặt.

Từ đây về sau tao sẽ là bà Phàm cao quý, bà Phàm danh giá, không cần lo nghĩ đến cái ăn cái mặc… Nhưng tao sẽ vĩnh viễn mất đi tự do, giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồ ng sắt, được cho ăn cho mặc nhưng mãi mãi không thể vươn đôi cánh bay xa.”
Nói đến đây, trong tâm tư Lâm Ninh như có con sóng gợn.
"Nhưng mà chó nhỏ, người đàn ông mà tao sẽ gả đó thật sự rất tài giỏi, người đó năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi đã trở thành người vĩ đại nhất Thành An rồi, người ta tung hô anh ta là vị thần che mưa chắn gió trên thương trường.

Bề ngoài anh ta cũng rất xuất chúng, không biết ngoài đời có đẹp như trong truyền hình không, trên ảnh mà tao nhìn thấy, anh ta thật sự rất đẹp, như trong tiểu thuyết bước ra vậy, anh ta có đôi mắt thật sự rất đẹp.
Được gả cho người hoàn hảo như vậy, có phải là tao đã rất may mắn không?"
Cô hỏi chó nhỏ, chú chó chỉ tròn mắt nhìn, sau đó lại tiếp tục ăn que xúc xích nướng trên tay cô.
“Người hoàn hảo như thế… Xung quanh anh ấy sẽ có bao nhiêu người phụ nữ nhỉ?”
Lâm Ninh tự hỏi, đây là điều mà Lâm Ninh vô cùng lo sợ, bởi cô đã lớn lên trong cảnh gia đình một chồng năm vợ.
“Sau khi gả cho người đó, tao sẽ giống như con chim nhỏ trong lồ ng sắt nhưng cũng thật may mắn, tao là người đường đường chính chính được cưới về, sẽ là bà cả cho nên cũng không quá thiệt thòi.

Chỉ là… Cả cuộc đời này tao sẽ không được nếm thử mùi vị yêu đương, sẽ bị ghẻ lạnh như cách cha tao không để tâm đ ến dì cả vậy.

Về sau này, người đàn ông đó sẽ có vợ hai, vợ ba, vợ tư, trái tim của người đàn ông ấy ban đầu không hướng về tao, có thêm người khác đến thì tao sẽ hệt như dì cả, giống như một bức bình phòng trang trí.”
Không cần nghĩ cái ăn cái mặc, thậm chí nếu như có thể sinh ra người con trai nối dòng nối dõi thì địa vị Lâm Ninh sẽ càng cao hơn, thế nhưng cả cuộc đời này của Lâm Ninh sẽ giống như con chim nhỏ trong lồ ng vàng.
“Chó nhỏ à, tao thích tự do, ghét nhất là giới thượng lưu, thế nhưng bây giờ tao lại rơi vào tình huống này, mi nói xem là tao thật may mắn hay là thật đen đủi?”
Chó nhỏ ăn xong que xúc xích rồi, Lâm Ninh cười khổ, bàn tay xoa đầy chú chó lần nữa.
“Từ mai về sau, mày sống cho tốt nhé, tao cũng sẽ cố gắng sống thật tốt, nên là…” Lâm Ninh mím môi, hướng về ánh dương tà nắng phía trước, sau đó cúi đầu nhìn chú chó nhỏ.
“Chúng ta nên tạm biệt rồi.”

Lâm Ninh thả chú chó nhỏ xuống đất, chú chó con vừa được thả xuống đã lon ton chạy nhanh đi.
“Chật, đúng là không có cẩu tính mà, ăn xong liền xách mông chạy đi, không thèm lưu luyến gì cả.”
Lâm Ninh phì cười, ngắm nhìn ánh dương trước mắt, đăm chiêu ngắm nhìn mặt trời đỏ rực như thể lần cuối cùng được ngắm nhìn, Lâm Ninh nâng lên bước chân chuẩn bị rời đi.
Gâu gâu.
Chú chó sủa lên, Lâm Ninh xoay lại nhìn chú chó mừng rỡ vẫy vẫy đuôi, chú chó gặm trong miệng một sợi dây đỏ chạy đến chân Lâm Ninh.

Sau đó chú chó đứng lên bàn hai chân sau, hai chân trước bám lên chân Lâm Ninh.
Thấy vậy, Lâm Ninh ngồi xuống, xoa xoa đầu chú chó.
“Gì đây? Có quà cho tao à?”
Cầm lấy sợi dây đỏ trong miệng chú chó, sợi dây giống như vòng tay, có một hạt ngọc trai ở giữa.
“Mày lấy đâu ra thứ này đấy?”
Lâm Ninh không khỏi tò mò, chú chó đưa xong đồ liền vội chạy đi,chạy xa ra khỏi Lâm Ninh, chú chó xoay lại, dùng bộ dạng đáng yêu nhất chào tạm biệt, chiếc đuôi vẫy vẫy, thè ra chiếc lưỡi tinh nghịch chạy hai vòng tròn nhỏ rồi chạy vụt vào bụi cỏ.
Lâm Ninh ngơ ngác nhìn vòng dây đỏ trong tay, cười khẽ.
Cô nghe nói loài chó có tập tính đem đồ vật giấu đi, xem ra vòng dây này là chú chó nhặt được đâu đó rồi đem giấu, bây giờ thì cho cô xem như quà tặng.
"Chà, tặng vòng dây nữa cơ đấy!’
Đúng là con chó đáng yêu mà, cơ mà… Lâm Ninh phì cười, nhìn vào bụi cỏ đùa một câu.
“Thay vì tặng vòng tay, mày tặng tao một vé làm lại cuộc đời thì tao sẽ biết ơn mày lắm đấy!”
Lâm Ninh cầm chiếc vòng dây đỏ rời đi, ngày hôm sau lên máy bay trở về Thành An.
Tâm thức Lâm Ninh mù mờ hình ảnh căn phòng ngủ của cô khi còn ở Lâm gia, đồ vật xung quanh Lâm Ninh rất mờ ảo, cô đứng giữa căn phòng, trên bàn học là chiếc hộp gỗ.
Tiến đến bàn học, nhìn hộp gỗ quen thuộc, đây là hộp kho báu của Lâm Ninh, cô thường đặt vào đó những món đồ có ý nghĩa quan trọng.

Đã lâu rồi cô mới nhìn thấy chiếc hộp gỗ này, từ khi cô trọng sinh trở lại, cô chưa từng trở về Lâm gia cũng như chưa từng mở hộp kho báu.
Lâm Ninh nâng tay mở hộp kho báu, nâng lên nắp hộp gỗ, bên xong hiện ra một số đồ vật, một sợi dây đỏ với hạt ngọc trai màu trắng lọt vào mắt.

À… Quà của chó nhỏ.
Lâm Ninh cầm lên vòng tay ấy.
Hình ảnh căn phòng xung quanh Lâm Ninh hoá thành một màu đen sâu thẳm, cô đứng giữa màu đen u tối, loạt ký ức về cuộc đời cũ hiện ra phía trước mắt.
Trước mắt Lâm Ninh là cảnh tượng cô bị chuốc thuốc độc trong phòng giam ở trại tâm thần, thời gian trôi ngược đến khi cô cầm con dao như kẻ điên đuổi theo Lâm Ái Mỹ, cô nhìn thấy thi thể của mẹ đã bị Lâm Ái Mỹ đâm chết, cũng nhìn thấy thi thể Chu Quốc Duy vừa bị cô đâm chết.
Thời gian lại trôi ngược, ký ức trước mắt hiện về ngày hôm ấy, cô tận mắt nhìn thấy thi thể trương phình của Doãn Linh, người cảnh sát thông báo với cô rằng, Doãn Linh đã nhảy từ cầu lớn xuống sông Cửu.

Thời gian lại trôi ngược trở về một ngày trước, Doãn Linh ôm ấp cô trong vòng tay, dặn dò cô bằng mọi giá phải sống thật tốt.
Thời gian lại trôi ngược về ngày Lâm Ninh bị hai cha con tiều phu xích trong nhà như một con chó, thân thể bị chính cô rạch nát be bét máu, tiếp tục trở về ngày bị vị tiểu thư nhốt dưới hầm, sau trận đánh đập dã man, Lâm Ninh nằm trong vũng máu thoi thóp giữa đám gián, chuột, trở về những chuỗi ngày lang thang khắp đầu đường xó chợ, không nơi nương tựa, lang bang khắp nơi, bốn năm lang bạc trôi qua chỉ một cái chớp mắt.
Cuối cùng trở về ngày đứng trước toà, chủ toạ trên quan toà cầm chiếc búa công lý gõ xuống thông báo.
“Hai vị thành công ly hôn.”
Lâm Ninh mở to mắt nhìn hình ảnh giữa toà, ký ức lại trôi ngược trở về hai tuần trước, gương mặt gian xảo của Lâm Ái Mỹ hiện hữu trước mặt cô.
“Ninh à, hay là em cắt tay tự sát đi.”
Lời nói của Lâm Ái Mỹ lúc đó như thể lệnh trời ban xuống, lúc ấy cô vô cùng tin tưởng Lâm Ái Mỹ.
Hình ảnh chuyển về giây phút cô cầm dao lam sắt lẹm, ngồi trong bồn nước, tay trái cầm dao lam cứa qua cổ tay phải.

Cô ngồi trong bồn nước dần đậm màu máu, máu đỏ tuông như suối sa nhuộm bồn nước.
Bỗng thân ảnh thân thuộc đạp vỡ cửa phòng tắm, Phàm Dương lao thẳng đến bồn tắm, cô nhìn thấy gương mặt anh tái miết, anh ôm lấy cơ thể cô, nhấc cô ra khỏi bồn nước, Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn gương mặt tuấn tú lúc ấy vô cùng lo lắng, đến mức dường như cô thấy mi mắt ánh hoen đỏ, anh còn mắng.
“Đứa ngốc này!”
Anh đưa cô đến bệnh viện, tức tốc đưa cô vào phòng cấp cứu.
Ký ức về cuộc đời cũ trôi ngược đến đây thì dập tắt, viên ngọc trai của vòng dây đỏ trên tay loé lên ánh sáng trắng xoá, ngay sau đó viên ngọc vỡ nát, mảnh vụng rơi xuống tan vào màn đêm.
Trên tay Lâm Ninh chỉ còn lại một sợi chỉ đỏ, khi ức cô mù mịt về ngày đầu tiên cô trọng sinh trở lại, hôm ấy cô nằm trên giường bệnh, mơ màn nhìn thấy bóng lưng mờ ảo rời đi, khi đó cô muốn nắm lấy tay người đó nhưng không thể nhấc nỗi dù là một đầu ngón tay.
Thấp thoáng bên tai Lâm Ninh là giọng nói thần bí vang vang.
“Cho ngươi một cơ hội làm lại, ngươi có thể thay đổi được vận mệnh hay không?”
Màn đêm xung quanh dần biến mất, Lâm Ninh cảm thấy cơ thể đau buốt, đau đến mức nhăn nhó, gương mặt chau lại.
“Um…”
Phàm Dương ngồi bên giường bệnh, nghe thấy âm thanh yếu ớt, anh giật mình đứng bật dậy, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó.
“Bà nhỏ… Bà nhỏ em tỉnh rồi.”
Lâm Ninh nghe thấy âm thanh ai đó vui mừng, đầu lông mày nhăn lại, đau buốt ở giữa bụng lan truyền toàn thân, cô khó khăn lắm mới có thể nâng lên hàng mi, mắt mờ mờ ảo ảo dần hình dung ra được gương mặt tuấn tú ấy.

Nhìn rõ gương mặt Phàm Dương, trong tâm tư Lâm Ninh như vỡ thành vụng nhỏ, bao nhiêu uất ức đổ lên đôi mắt, ứa ra thành dòng nước mắt nóng rực chạy ngược.
“A… Anh… Nói dối…”
Còn tiếp…
(P/s Con chó giành ăn với bà Ninh là thần linh đấy kakaka.
Đây là một phần nhỏ.
Cuộc đời cũ của Doãn Linh, đi tìm Lâm Ninh gần mười năm, Doãn Linh gần như đã tuyệt vọng, một hôm mưa tầm tã, Doãn Linh mang ô đi xuống cửa hàng tiện ích mua mỳ ăn đêm, nhặt được một chú chó nhỏ dính đầy bùn đất.
Cảm thấy chú chó đáng thương, mưa lại còn rất to, nếu cứ mặc kệ chú chó, chó con nhỏ yếu ấy có thể không qua được đêm mưa giông hôm nay, thế nên Doãn Linh mang chú chó về nhà.
Tắm xong cho chú chó nhỏ, thật bất ngờ, chú chó này màu trắng, trắng tinh như cục bông, trên lưng có ba chỏm màu đen như hình một chiếc cỏ ba lá.

Cảm thấy chú chó trắng đáng yêu quá, thế nên Doãn Linh giữ lại chú chó, nuôi trong nhà.
Thế rồi sự tình Chu Quốc Duy là nhân tình, là nội gián của Lâm Ái Mỹ cài vào người Doãn Linh, cô tức giận vạch trần hắn, cuối cùng lại bị hắn cưỡng gian tại chính căn nhà của mình.
Chú chó con gián tiếp chứng kiến, nhưng chú chó con chỉ bé như loài chó phốc sốc, không thể bảo vệ được chủ nhân.

Doãn Linh bị cưỡng ép đến mức mang thai, cô rơi vào tuyệt vọng, may mắn thay vẫn có chú chó bầu bạn cùng Doãn Linh.
Cho đến ngày Doãn Linh được gặp lại Lâm Ninh, cô đã đi đến quyết định cuối cùng, mang chú chó cho một người bạn yêu thích động vật, chú chó nghịch lắm, không muốn xa Doãn Linh, Doãn Linh cứ ép chú chó cho người bạn, chú chó con đã cắn vào bàn tay Doãn Linh.
Cố gắng một lúc mới có thể giao chú chó cho người bạn, sau đó từ biệt Lâm Ninh rồi trầm mình xuống dòng sông Cửu.
Trầm mình xuống con sông lớn, cứ ngỡ bản thân đã chết, nhưng khi tỉnh lại, Doãn Linh lại ở tiệm bánh của dì Du, là thời điểm mười năm trước.
Tỉnh lại, thứ đầu tiên Doãn Linh nhìn thấy là vết cắn của chó nhỏ trên bàn tay.
Rất lâu về sau, thật lâu đến khi mà Phàm Lục Trịnh Mộ ở Thành An trở thành truyền thuyết đời đầu tứ đại gia tộc.
Thành An không còn là Thành An nữa, trở thành Sài Thành hoa lệ phồn vinh.
Một thiếu nữ tầm đôi mươi, nụ cười rạng rỡ choàng tay với cô bạn thân bước đi, bỗng nhiên có một sinh vật chui ra từ bụi cây, xuất hiện trước mặt, chặn trước lối đi của thiếu nữ.
“Oa, chú chó kia dễ thương quá.”
Thiếu nữ ôm lên chú chó, chú chó rất ngoan, ủi ủi vào lòng thiếu nữ.
“Ôi bé ngoan, chị mang em về nhà.”
Chú chó thè ra chiếc lưỡi đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn thật rõ gương mặt nàng thiếu nữ, người sẽ được một lần đi ngược thời gian của mười năm sau.)
_ThanhDii.