“Tôi chỉ cầu cho con tôi bình an.
”
Lời Ninh Tuệ xót xa vang lên, nhìn Phàm Dương vẫn đang quỳ gối chờ đợi sự cho phép của bà, Ninh Tuệ khẽ thở dài.
“Được rồi, cậu đứng lên đi.
”
An Hoài Thương đỡ lấy đôi vai con trai, âm giọng dịu dàng nói.
“Đứng lên đi con.
”
Được sự cho phép, Phàm Dương lật đật đứng dậy, vừa vài giây sau, Châu Minh Thành mang đến một đơn từ, đưa ra trước mặt Phàm Dương.
“Các bác sĩ bên trong đã có quyết định tiến hành phẩu thuật cho vợ cậu, cần phải đưa đứa trẻ ra ngay nếu không sẽ nguy hiểm đến cả sản phụ và đứa bé.
”
Phàm Dương nhận lấy mẫu giấy, những đầu ngón tay lạnh dần, nhìn vào đơn từ chấp nhận phẫu thuật, mi mắt anh thật cay, xót xa khiến cho lá đơn trên tay run rẩy.
Châu Minh Thành nói.
“Do sản phụ từng có tiền sử bệnh máu, hiện tại cô ấy đã hoàn toàn mất ý thức, đứa trẻ lại cần được ra ngoài, cuộc phẩu thuật này khá nguy hiểm.
Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, cậu muốn chúng tôi giữ đứa bé hay người mẹ?”
Châu Minh Thành vừa dứt lời, Ninh Tuệ đã phản ứng.
“Giữ con tôi, làm ơn hãy cứu con tôi.
”
Châu Minh Thành liếc mắt nhìn cậu bạn, anh muốn có câu trả lời của Phàm Dương.
Nhìn thấy đôi mắt chợt đỏ trừng lên, Phàm Dương chằm chằm nhìn Châu Minh Thành, vừa uy lực lại vừa thỉnh cầu.
“Cứu cô ấy, bằng mọi giá phải cứu cô ấy.
”
Đứa trẻ mất đi, anh và cô vẫn còn có cơ hội làm lại, còn nếu như…
Phàm Dương lắc đầu, anh không muốn nghĩ đến.
Châu Minh Thành chợt cười, bàn tay đặt lên bã vai Phàm Dương vỗ nhẹ.
“Yên tâm đi, đây là bổn phận của bác sĩ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cả hai mẹ con.
”
Dẫu lời nói của Châu Minh Thành rất vững chắc làm chỗ dựa cho người nhà, thế nhưng Phàm Dương vẫn không thể giãn ra đầu lông mày, anh cúi mặt xuống, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt cay xè.
“Cảm ơn cậu.
”
Ký vào đơn từ, Châu Minh Thành nhận lại lá đơn rồi rời đi.
Cuộc phẩu thuật kéo dài trôi qua, Phàm Dương bất lực đứng chờ, thời gian dần trôi như thể rút cạn sức sống trong anh, thân thể anh vô lực tựa vào bức tường, để cho bức tường lạnh đỡ lấy mình.
Hai mẹ ngồi cầu nguyện bên ghế, một giờ trôi qua, cha Lâm đã đến, ông nội cũng xuất hiện, một nhà đứng trước cửa phòng.
Ông nội cũng rất tức giận truy tội Phàm Dương, nhưng giờ phút này đây Phàm Dương chẳng thể trả lời nổi, anh dựa hẳn vào bức tường lạnh, đôi mắt phù sương đỏ ửng nhìn cánh cửa căn phòng phẩu thuật phía trước, thời gian đối với anh gần như chẳng còn trôi nữa.
Không gian trong anh ngừng lại, kim đồng hồ hoàn toàn đứng yên, mọi thứ xung quanh anh như hoá thành thạch đá, từ gương mặt khóc lóc của mẹ vợ đến vóc dáng hiền hậu của mẹ An đang ôm lấy mẹ vợ an ủi.
Gương mặt tức giận của ông nội trách mắng anh cho đến thân hình gầy gò của cha vợ đứng bên góc cửa phòng phẩu thuật, Phàm Dương nhìn lại căn phòng phẩu thuật, trong đôi mắt anh hiện ra hình ảnh một bàn mổ, bà nhỏ bé bỏng của anh đang vô thức nằm trên đó.
các bác sĩ vây quanh hai bên bàn mổ, rạch mổ chiếc bụng to của bà nhỏ, âm thanh dao mổ rạch qua da thịt rột rẹt qua tai anh.
Phàm Dương bất thần, cả cơ thể mất đi lực, tựa hẳn vào bức tường sau đó trượt xuống.
Gương mặt anh tái miết nhìn thấy máu đỏ trên bàn mổ, từng đợt lạnh ngắt tê buốt trái tim, tê lạnh sống lưng đến sau gáy.
Lồ ng ngực anh nghẹn lại, một cảm giác bí bách bóp nghẹt ở trái tim, làm cho anh hít thở cũng thật khó khăn, hai hốc mắt anh cay xè phủ đầy, dần dần không còn chỗ chứa nữa, nước mắt thành dòng chảy xuống.
Phàm Dương ngồi gục bên gốc tường, đôi tay nắm chặt lại, bấu bám lấy nhau cầu nguyện.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Phàm Dương phải nhờ vả vào thần linh, nước mắt hoen cay lăn tăn chảy xuống gò má cương nghị, anh nắm lấy đôi tay mình, cố gắng cầu nguyện cho người con gái bé bỏng bên trong.
Lại thêm một giờ dài đằng đẵng, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, Ninh Tuệ và An Hoài Thương là hai người bật dậy nhanh nhất, hai người lao đến trước mặt các bác sĩ.
Ông nội và Lâm lão gia phản ứng chậm hơn một bước, đứng sau hai người phụ nữ mong chờ kết quả.
Phàm Dương trở thành người phản ứng sau cùng, anh chỉ có thể nâng mắt nhìn người nhà vây quanh bác sĩ, cơ thể anh lúc này mềm ngoặc, không có một sức lực nào để nâng người nổi.
Bác sĩ nâng ra nụ cười đức hạnh, thông báo.
“Cả sản phụ và đứa bé đều không sao, mọi người có thể yên tâm rồi.
”
…
Phòng bệnh trắng tinh, Lâm Ninh nằm trên giường bệnh, trong bộ váy bệnh nhân màu xanh lam, gương mặt cô non nớt nhắm nghiền, trên cánh môi thiếu đi huyết sắc trong thật xanh xao.
Phàm Dương ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn nâng niu, xoa xoa trên mu bàn tay, nắn nắn những ngón tay nhỏ.
Chốc chốc anh sẽ xoa lên gương mặt cô một cái, ngón tay cái xoa thành những vòng tròn trên gò má Lâm Ninh.
Đêm xuống đã khuya rồi, anh đã bảo mọi người yên tâm trở về, đêm nay anh sẽ trông chừng cô.
Châu Minh Thành bảo với anh, trong đêm nay thì Lâm Ninh sẽ không tỉnh lại, thế nên anh mới bảo mọi người hãy trở về giữ gìn sức khoẻ, ngày mai lại đến chăm sóc cô.
Đêm nay chỉ có anh và cô ở đây.
Phàm Dương ngắm nhìn gương mặt non nớt như một đứa trẻ, mỗi khi cô nhắm mắt ngủ, gương mặt cô trông như một đứa bé gái, cái miệng hay vểnh vểnh, hay nhọn hoắt yên bình chúm chím, đôi gò má như hai chiếc bánh bao tròn tròn, chớp mũi nhỏ nhắn, mày thanh tú như chiếc lá liễu, đôi mi vừa dài lại vừa cong khép lồ ng vào nhau.
Người ta nói cô là đệ nhất mỹ nhân, trong khi anh nhìn thế nào thì bà nhỏ trước mặt anh cũng như một em bé đáng yêu.
Chuyện Lâm Ninh được phong danh đệ nhất mỹ nhân là từ bốn năm trước, năm đó Lâm Ninh gần tốt nghiệp trung học, vừa tròn tuổi mười tám trăng vừa tròn.
Anh từng điều tra qua, bà nhỏ lúc đó có tham gia một cuộc thi sắc đẹp ở trường học, sau đó nổi lên như một hiện tượng mạng, ảnh của cô tràn ngập trên mạng xã hội.
Phàm Dương nâng bàn tay của Lâm Ninh, hai đôi tay anh ôm ấp bàn tay nhỏ, nâng lên hôn vào mu bàn tay, giữ tay cô ghì trên bạc môi hôn hấp nâng niu.
“Đệ nhất mỹ nhân của anh…” Anh khẽ cười, trong lúc cô hôn mê thì âm thầm chê.
“Em xanh xao quá đi, trông không đẹp nữa rồi.
”
Phàm Dương hôn mu bàn tay, tựa gương mặt vào đôi tay đang nắm chặt tay cô, vừa cưng chiều lại vừa trêu ghẹo.
“Đăng quan đệ nhất mỹ nhân cũng mấy năm rồi, bây giờ em lại xấu xí thế này, sẽ bị người khác giật ngôi cho mà xem.
”
Phàm Dương cười cười, ánh mắt đắm say nhìn Lâm Ninh.
“Không sao, sau khi em khoẻ lại, anh sẽ tẩm bổ cho em, phải trở lại là Ninh Ninh vừa trắng vừa tròn như hồi trước, nọng nọng nữa mới đáng yêu.
”
Phàm Dương khẽ kéo ra nụ cười tuấn lãm, trong mi mắt lấp lánh những vì sao.
“Bà nhỏ của anh mãi mãi là đệ nhất mỹ nhân trong lòng anh.
”
“À phải rồi” Anh chợt nhớ đến “Đứa nhỏ là con trai, anh vẫn chưa biết phải đặt tên gì cho thằng bé, cơ mà anh làm gì có quyền hạn đặt tên cho con.
Cho nên vẫn để đó, khi nào em tỉnh lại thì suy nghĩ sau, mẹ vợ và mẹ cũng đã suy nghĩ ra mấy cái tên hay cho em lựa chọn rồi, đỡ phải nhức đầu suy nghĩ, thế nên bà nhỏ mau mau khoẻ lại rồi lựa tên cho con.
”
“Anh nói bà nhỏ nghe, đứa nhỏ sinh sớm nên nhỏ xíu thôi, thế nhưng vẫn kháo khỉnh lắm, trông rất đáng yêu.
”
Anh lại hôn lên mu bàn tay, sau đó lại tựa vào bàn tay của cô, khẽ thì thầm.
“Con rất khoẻ, chỉ còn em thôi.
”
Âm thanh anh thì thầm theo màn đêm dần muộn, ngồi ôm lấy bàn tay nhỏ nhắn, ngắm nhìn người trong lòng.
“Anh thương em mà, anh nào có ai khác ngoài tổ tông của anh, mau, mau khoẻ lại, để cho anh còn minh oan cho anh.
”
Trong lòng anh chưa từng có một ai, chỉ có một bóng hình.
Một cô bé ngày đó ở Mỹ, mỗi chiều tan học trở về, cô bé ấy đều sẽ dừng lại tại công viên trên đường về nhà, chật lưỡi gọi ra một chú chó con.
Khi thì cô bé cầm một bịch bánh, khi thì cầm que xúc xích cho chú chó ăn, có khi cô bé cầm một ổ bánh hamburger, xé một mẩu bánh cho chú chó rồi cắn ổ bánh ăn nhoàm nhoàm.
Chú chó con ăn rất nhanh, cô bé còn chưa nhai xong thì chú chó con đã gâu gâu hai tiếng, chiếc đuôi nhỏ vẫy vẫy.
Thấy vậy, cô bé lại xé bánh cho chú chó con ăn, chú chó ăn xong lại sủa gâu gâu, vẫy vẫy đuôi, chạy hai vòng tròn xung quanh cô bé.
Cô bé còn chưa nhai xong miếng bánh ban đầu, mặt cô bé xị xuống, cái miệng còn dính vụng bánh nhọn hoắt vểnh lên.
“Nè nè, cái con chó kia, nhà ngươi ăn chậm chậm thôi, ta đây chỉ có một ổ bánh thôi mà nhà ngươi cũng giành ăn với ta nữa.
”
Chuyện là cuối tháng rồi mà cha Lâm chưa gửi tiền cho cô a, nên là cô sắp cạn ngân lượng rồi, chỗ làm thêm cũng chưa đến ngày lãnh lương, cô sắp rỗng túi rồi.
Hôm nay cô chỉ có một ổ bánh thôi.
“Hứ, mi nhịn đói đi, nhìn miệng ta đi! Mi nhịn một ngày cũng không chết đâu, còn ta thì sẽ chết đấy.
”
Chú chó con không hiểu, vẫn vẫy vẫy chiếc đuôi, chạy thêm hai vòng tròn rồi le lưỡi ra thở.
“Eo, không cần phải tỏ vẻ đáng yêu, ta không thể chết đói được.
”
Nói là vậy, cô bé vẫn xé ra mầu bánh cho chú chó con ăn, cô bé chậm chậm ăn bánh, nhìn chú chó háo ăn rất đáng yêu, cô bé xụ mặt xuống than thở.
“Đến mi cũng giành ăn với ta, ứ hự… Quá đáng.
”
Cơ mà chú chó lại lè lưỡi, chớp đôi mắt đen tròn, cô bé chúm chím môi cười, tiếp tục xé ổ bánh cho chú chó.
“Nhưng mà đáng yêu.
”
Tuy là bị chú chó giành ăn a, nhưng chú chó đáng yêu quá nên là tạm bỏ qua.
Cô bé xoa đầu chú chó, công viên hoàng hôn ráng chiều nắng đỏ, một người một chó in bóng trên mặt đất.
Trong lòng anh, từ ngày hôm ấy đến nay, chỉ có một bóng hình ấy.
Còn tiếp…
(P/s Bà Phàm bị choá giành ăn kakaka, à quên, lúc đó ẽm chưa phải bà Phàm, phải nói là bé Ninh bị chóa giành ăn mới đúng.
)
_ThanhDii.