Nơi Không Có Người

Chương 5




8

Không ngờ là khi nghe tin tôi chế.t, Diệp Thời An lại bật cười thành tiếng: "Anh nói cô ta chế.t rồi?"

Người đàn ông trẻ tuổi nhướng mày, dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn anh ta: "Chuyện này rất buồn cười?"

Diệp Thời An đi đến phòng ăn, trên bàn ăn vừa hay có một bát canh mới hầm, còn bốc khói nghi ngút.

"Anh nói cô ta đã chế.t, vậy món canh này là do ai nấu?"

"Cô ta nấu canh rất giỏi, xem ra canh này là do cô ta nấu."

"Anh coi tôi thành kẻ ngốc mà trêu đùa, chơi vui không?"

Diệp Thời An lạnh lùng nhìn bát canh, không biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt lại trở nên ảm đạm.

Hồi lâu sau anh ta mới nói: "Hứa Dao thích nấu ăn cho tôi nhất, có một thời gian, cô ta đột nhiên không xuống bếp nữa, nói là không thích xuống bếp. Bây giờ xem ra cô ta nấu cho anh rất vui vẻ đấy."

Anh ta cẩn thận nhìn người đàn ông trẻ tuổi, gằn từng chữ: "Chắc là hai người gian díu nhau từ lúc đó rồi nhỉ."

Ánh mắt anh ta nhìn người đàn ông trẻ tuổi đầy ác ý, như thể tôi với người đàn ông đó là một đôi gian phu dâm phụ.

Tôi tức giận đến mức tát Diệp Thời An hai cái vào không trung.

Tôi yêu Diệp Thời An suốt bảy năm trời, yêu đến vô cùng. Vậy mà cuối cùng anh ta lại nghi ngờ tôi đã ngoại tình, phản bội anh ta.

Điều này khiến những gì tôi đã bỏ ra vào thời điểm đó giống như một trò đùa.

Nực cười biết bao!

Rõ ràng trong hôn nhân, người luôn mập mờ không rõ ràng với người khác là Diệp Thời An.

Diệp Thời An anh ta không tự xem lại mình thì thôi đi, lấy đâu ra tư cách mà nghi ngờ và buộc tội tôi?

Tại sao tôi không nấu ăn cho anh ta nữa, anh ta còn không biết sao?

Tôi là một người rất thích tìm hiểu về ẩm thực, cũng cực kỳ thích nhìn người mình yêu ăn những món ăn do mình nấu, lộ ra vẻ hài lòng và hạnh phúc.

Diệp Thời An rất thích ăn đồ ăn tôi nấu, anh ta thản nhiên phàn nàn với tôi rằng đồ ăn do thư ký công ty mua không ngon bằng món tôi nấu.

Tôi để những lời này trong lòng.

Ngày nào tôi cũng đi chợ từ sớm, mua những loại rau tươi ngon nhất, chuẩn bị ba món ăn và một món canh, buổi trưa mang đến cho Diệp Thời An.

Đột nhiên một ngày, Diệp Thời An không cho tôi đến công ty đưa đồ ăn nữa.

Anh ta nói, ngày nào tôi cũng nấu ăn đã vất vả rồi, việc giao này đưa cho tài xế làm là được.

Tôi còn tưởng là anh ta hiểu cho tôi.

Cho đến một ngày, con của tài xế bị ốm nên tài xế phải xin nghỉ phép.

Tôi lại mang đồ ăn đến cho Diệp Thời An.

Khi bước vào phòng làm việc, tôi phát hiện Giang Vân cũng ở đó.

Cô ta mỉm cười nhận lấy hộp cơm trong tay tôi: "Chị dâu, lần này chị lại cho bọn em ăn món ngon gì đây?"

"Oa, tôm kho tộ, sườn om đỏ, xà lách xào dầu hào, canh trứng cải bó xôi, toàn là món em thích ăn."

"Chị dâu vất vả rồi."

Diệp Thời An ở bên kia vẫn đang xử lý tài liệu.

Giang Vân quen thuộc sắp xếp bát đũa, nhặt quả bóng giấy và ném nhẹ vào Diệp Thời An: "Cuồng công việc, ăn cơm thôi."

Diệp Thời An xoa đôi lông mày mệt mỏi của mình, khi nhìn cô ta, lông mày lập tức hiện lên ý cười: "Xong ngay đây."

Khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lập tức biến mất.

"Hứa Dao, sao em lại tới đây?"

Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay, bình tĩnh trả lời: "Tài xế ở nhà bị ốm rồi."

"Ừ, nếu không còn việc gì nữa thì em có thể về đi."

Giọng điệu đó, như thể tôi là một giúp việc gọi thì đến đuổi thì đi.

Sau khi tôi đi, từ miệng thư ký mới biết được.

Giang Vân làm việc gần đó, gần đây luôn đến chỗ Diệp Thời An ăn cơm.

Tôi đã tính toán thời gian.

Thời điểm Giang Vân bắt đầu đến ăn vừa hay là lúc Diệp Thời An bảo tôi không đến đưa cơm trực tiếp.

Từ đầu đến cuối tôi như một thằng hề.

Tôi tưởng Diệp Thời An quan tâm đến tôi nêm mới không để tôi đến công ty đưa cơm, hóa ra là anh ta chỉ không muốn tôi làm phiền cuộc hẹn hò của anh ta với Giang Vân thôi.

Khi về nhà, tôi với anh ta cãi nhau một trận.

Tôi chất vấn anh ta: "Diệp Thời An, coi coi tôi thành cái gì vậy, giúp việc của Giang Vân à?"

"Cô ta muốn ăn gì là anh bảo tôi làm món đó."

"Lúc trước tôi còn đang thắc mắc, anh không thích ăn hải sản sao gần đây lại bảo tôi nấu thêm mấy món hải sản, hóa ra là cô ta thích ăn."

"Còn bảo tôi nấu nhiều thêm, tôi còn tưởng rằng anh thích ăn, hóa ra..."

Giọng tôi nghẹn lại không nói nên lời.

Lúc tôi nấu ăn Diệp Thời An hạnh phúc bao nhiêu, đến khi biết sự thật thì kinh tởm bấy nhiêu.

Nhưng Diệp Thời An vẫn là Diệp Thời An, cho dù thế nào đi nữa thì anh ta vẫn có thể đứng trên nền tảng đạo đức.

Anh ta nói, dạ dày Giang Vân không tốt, chỉ thích ăn đồ ăn do tôi nấu.

Tôi nấu một phần cũng là cũng là nấu, nấu hai phần cũng vẫn là nấu, chẳng phải là chuyện bình thường sao, có gì mà tức giận?

Tôi hỏi ngược lại, vậy tại sao ngay từ đầu anh không thẳng thắn mà phải giấu tôi?

Anh ta không vui nói anh ta biết tôi sẽ suy nghĩ vớ vẩn và vô lý gây sự như ngày hôm nay.

Vậy nên anh ta không muốn nói.

Quanh đi quẩn lại thì vẫn là lỗi của tôi.

Anh ta giấu tôi là vì muốn tốt cho tôi.

Bây giờ tôi nghĩ lại cuộc hôn nhân đó chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Ngoại trừ những cuộc cãi vã bất tận, nghi ngờ, bạo lực lạnh, tôi dường như không nhận được gì khác.

"Bụp" một tiếng!

Tiếng động đột ngột này cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Không hề báo trước, người đàn ông trẻ tuổi đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Diệp Thời An.

Động tác của anh ấy thật sự rất đột ngột.

Đợi Diệp Thời An phản ứng lại và bắt đầu đánh trả thì đã bị ăn đấm mấy phát rồi.

Bình thường Diệp Thời An cũng thường xuyên tập thể dục, hai người nhanh chóng lao vào nhau.

Không biết tại sao, khi tôi nhìn thấy Diệp Thời An bị thương thì không có cảm giác đau lòng gì cả, thậm chí tôi còn muốn vỗ tay khen hay ấy chứ.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đó bị thương, trái tim tôi thắt lại và đau đớn dữ dội.

Tôi thậm chí còn không biết tên anh ấy.

Đợi đến lúc hai người đình chiến thì khuôn mặt đều có kha khá vết thương.

Thoạt nhìn thì Diệp Thời An nghiêm trọng hơn.

Người đàn ông trẻ tuổi chỉ bị chảy một ít má.u ở khóe miệng, còn Diệp Thời An thì mắt sưng húp, má cũng bị trầy xước.

Cậu ấm nhà quyền thế giờ đây lại có chút nhếch nhác.

Tôi cười hả hê: "Đáng đời!"

Người đàn ông trẻ tuổi tùy ý lau vết má.u ở khóe miệng, lạnh lùng nói: "Coi như Hứa Dao xui xẻo khi gặp phải một tên ngu như anh."

Diệp Thời An cũng không chịu thua kém, mỉa mai nói: "Mắt nhìn của Hứa Dao kém đi rồi, thế mà lại nhìn trúng tên côn đồ thích đánh nhau như anh, cô ta là kẻ dối trá, anh là côn đồ, hai người đúng là cặp đôi hoàn hảo."

Anh ta nói thêm: "Khi nào hai người kết hôn tôi sẽ tặng quà mừng cho hai người, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Người đàn ông trẻ tuổi nghiêm túc nhìn anh ta, cả người toát ra sự thù địch nồng đậm.

"Anh không hiểu tiếng người à? Cô ấy đã chế.t rồi."

"Vậy canh này..."

"Con mẹ nó canh này là tôi tự nấu!"

Diệp Thời An vẫn không tin, nhưng trong lòng anh ta biết rõ với bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ, anh ta sẽ không thể hỏi được gì về tôi cả.

Diệp Thời An hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh chuyển lời cho Hứa Dao, nếu cô ta dám đến đám cưới của tôi làm loạn thì tôi sẽ không nương tay với cô ta đau."

Nói xong thì đóng sầm cửa ra ngoài.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giật giật khóe miệng.

"Nếu tôi cứ muốn phá đám cưới của anh thì sao?" Ánh mắt anh ấy rơi vào tấm ảnh chụp chung của tôi và anh ấy, dịu dàng nói: "A Dao, em yên tâm, em chế.t rồi, anh cũng không để anh ta và Giang Vân sống vui vẻ... "

"Giang Vân cho em một đám cưới khó quên, tất nhiên anh cũng phải cho bọn họ một đám cưới không bao giờ quên được rồi."

Anh ấy lại uống canh.

Vừa uống, nước mắt anh ấy vừa lặng lẽ rơi.

"Khó uống quá, hoàn toàn không thể so sánh với của A Dao nấu."

Người đàn ông trẻ tuổi trông thật buồn bã.

Tim tôi cũng đau đớn.

Rõ ràng tôi đã quên tên anh ấy, nhưng tôi có linh cảm rằng anh ấy rất quan trọng với tôi.

Tôi không muốn làm anh ấy buồn.

Tôi đưa tay ra, cố gắng làm dịu cái cau mày và lau khô nước mắt của anh ấy.

Một lực hút cực lớn khiến tôi trở lại bên cạnh Diệp Thời An.

Tôi không thể ở quá xa Diệp Thời An.

Tôi cười khổ.

Khi còn sống thì vợ chồng bất hòa, chế.t rồi sao vẫn còn phải trói buộc với anh ta?

Đây là nghiệt duyên gì vậy.