Nơi Không Có Người

Chương 4




7

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, lần này tôi đến gặp Hứa Dao không phải vì còn nhớ mãi không quên cô ta. Chẳng qua chỉ muốn cảnh cáo cô ta, thứ bảy tuần này là ngày cưới của tôi, tốt nhất cô ta đừng đến đây gây chuyện, nếu không..."

Diệp Thời An không nói tiếp nữa, đôi mắt sắc bén của anh ta nheo lại, trong giọng điệu có chút cảnh cáo.

Lời nói của anh ta đã kéo tôi từ ký ức đó trở về.

Người đàn ông trẻ tuổi hừ lạnh: "Diệp Thời An, anh đánh giá cao mình quá rồi, anh là cái thá gì? Cũng đáng để Hứa Dao nhớ anh lâu như vậy, cũng đáng để cô ấy ở yên một chỗ đợi anh."

"Anh yên tâm, Hứa Dao đã sớm ra khỏi mối quan hệ đổ vỡ đó rồi."

"Cô ấy đã bắt đầu một cuộc sống mới với tôi từ lâu rồi."

Người đàn ông cầm bức ảnh chụp chung lên, ngón tay lướt qua má tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Trong ảnh, tôi mỉm cười rạng rỡ nhìn ống kính.

"Nhìn đi, cô ấy ở bên tôi vui vẻ biết bao" Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Diệp Thời An: "Đồ rác rưởi như anh đừng đến làm phiền cuộc sống của Hứa Dao. Cô ấy không còn yêu anh nữa, cô ấy ghét nhất là nhìn thấy anh, biết chưa?"

Diệp Thời An là một tên vừa kiêu ngạo lại vừa tự phụ.

Lời nói của người đàn ông trẻ tuổi hết lần này đến lần khác kích thích dây thần kinh của anh ta.

Diệp Thời An lạnh lùng nhìn anh ấy, trên trán nổi gân xanh.

Khi ánh mắt anh ta rơi vào bức ảnh của tôi và người đàn ông trẻ tuổi, càng như bị ai chọc trùng, ánh mắt đầy sự ghê tởm.

Cuối cùng: "Con mẹ nó anh câm miệng lại!"

Diệp Thời An túm lấy cổ áo của người đàn ông trẻ tuổi, trong mắt anh ta bừng bừng lửa giận.

Người đàn ông trẻ tuổi cố nén nụ cười, bẻ từng ngón tay của anh ta ra: "Anh Diệp tiêu chuẩn kép quá. Khi anh và Giang Vân mập mờ, Hứa Dao có bao giờ tìm Giang Vân gây rắc rối như vậy chưa? Chưa từng nhỉ."

Diệp Thời An cau mày, hơi mất kiên nhẫn: "Lúc đó tôi và Giang Vân chỉ là bạn bè, là Hứa Dao lòng dạ hẹp hòi, suy nghĩ nhiều."

"Ồ, thế sao?" Người đàn ông trẻ tuổi cười nham hiểm: "Nhưng anh không nghĩ nhiều đâu, tôi chính là người đàn ông của Hứa Dao."

"Anh..."

Hiếm khi tôi thấy bộ dáng của Diệp Thời An mất kiểm soát cảm xúc như vậy.

Trước đây đều là anh ta đẩy tôi trở thành kẻ mất trí vì tình yêu.

Nhưng trong lòng tôi biết rõ Diệp Thời An không hề yêu tôi.

Lúc này anh ta tức giận, chẳng qua chỉ là ham muốn chiếm hữu mà thôi.

Con người Diệp Thời An quá tự tin và tự phụ.

Anh ta chắc chắn rằng tôi yêu anh ta rất nhiều, cho dù tôi có rời xa anh ta thì cũng sẽ nhớ mãi không quên anh ta, sẽ không bắt đầu một mối quan hệ mới.

Đối với anh ta, tôi không phải là người yêu gì cả mà là tài sản của anh ta.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, tôi không chỉ rời xa anh ta mà còn ở bên một người đàn ông khác.

Đối với anh ta, điều này tương đương với việc bị phản bội.

Đúng như tôi nghĩ, Diệp Thời An nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thậm chí anh ta còn cụp mắt xuống, vuốt lại chiếc cổ áo đã bị nhàu nát trong cuộc cãi vã vừa rồi.

Cả người anh ta lại trở lại vẻ điềm tĩnh và hờ hững: "Hứa Dao đã ly hôn với tôi, cô ta ở bên ai là quyền tự do của cô ta, không liên quan gì đến tôi."

"Hôm nay tôi đến đây cũng không phải để cãi nhau với anh."

"Anh để Hứa Dao đi ra gặp tôi, chỉ cần chính miệng Hứa Dao đồng ý không đến đám cưới của tôi, tôi sẽ không còn liên quan gì đến cô ta nữa."

Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh.

Trong miệng anh ta, dường như tôi chỉ là một người xa lạ không liên quan.

Người đàn ông trẻ tuổi thu hồi nụ cười, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh không gặp Hứa Dao được nữa, cô ấy đã chế.t rồi."