Nơi Hoàng Hôn Chợt Tắt

Chương 7




"Ta yêu người, chỉ xin người cũng yêu ta."

_______

"Mẹ à."

"Không có mẹ ơi mẹ à cái gì hết. Mẹ quyết định rồi, con nhất định phải đi xem mắt với mẹ."

Xoảng~

______

Âm thanh rơi vỡ phát ra từ phía nhà bếp, mẹ Trịnh và Trịnh Minh An nhanh chóng chạy vào xem có việc gì.

"Papa."

"Vương Tuấn Phong sao con lại bất cẩn như vậy chứ? Nào, đưa papa xem con có bị thương ở đâu không."

Vừa rồi hai người chạy vào đã thấy Vương Tuấn Phong đứng đó như người mất hồn, bên dưới sàn từng mảnh thủy tinh vươn vãi khắp nơi, có vài mảnh không biết sống chết mà ghim thẳng vào mu bàn chân cậu. Vương Tuấn Phong đờ đẫn nhìn anh, đến mức anh gọi mấy lần cậu cũng không có phản ứng gì, y như người con robot hết điện vậy, cứ đứng yên một chỗ, mắt không rời anh lấy một giây.



Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương, Trịnh Minh An cùng mẹ Trịnh mang cậu lên phòng băng bó lại cần thận rồi mới thả cậu ra, trong suốt quá trình cậu không nói được một lời nào, chỉ im lặng nhìn hai người vừa tán dóc vừa băng bó cho mình.

Kì thực vết thương này nhỏ thôi, con trai sức dài vai rộng lại đang thời niên thiếu như cậu thì đây có khác chi là vết muỗi đốt đâu?

"Đấy, con thấy chưa, cứ để thằng bé lúi húi trong bếp là sao? Thân là ba người ta mà không biết lo gì hết. Thôi thì mau lấy một cô vợ về để còn phụ con chăm sóc Tiểu Phong nữa chứ."

Mẹ Trịnh quyết không buông tha chủ đề này lập tức nói thêm.

"Con xem, mới đó mà Tiểu Phong đã bị thương rồi, nhỡ đâu sau này con bận việc ở công ty thì một mình thằng bé ở nhà phải làm sao đây? Cũng không thể để thằng bé ăn cơm ngoài suốt được."

"Mẹ à, Tiểu Phong không sao cả, chỉ bị trầy xước xíu thôi. Với lại hôm nào con cũng về nhà kịp nấu cơm mà, không để cháu nội mẹ đói đâu mà lo, ha."

Trịnh Minh An không muốn nói thêm về chủ đề này, anh quay sang nháy mắt ra hiệu với Vương Tuấn Phong, cậu hiểu ý liền nói thêm phụ họa.

"Đúng vậy ạ, cháu thấy như bây giờ vẫn rất tốt, papa ngày nào cũng về sớm hết ạ, có khi về còn sớm hơn cháu nữa. Lúc nãy cháu chỉ hơi bất cẩn nên mới bị thương thôi, bà nội đừng quá lo lắng nha."

Anh chen thêm.

"Đấy mẹ xem, con giữ cháu nội mẹ không mất một cọng lông nào đâu nhé, thằng bé từ nhỏ tới lớn là do một mình con chăm sóc, bây giờ đùng một cái đưa thằng bé cho người khác con chỉ sợ Cẩn Phong nhất thời không thích ứng được."

"Bà nội, cháu có một mình papa là đủ rồi ạ, với lại cháu lớn rồi mà, cháu có thể tự chăm sóc bản thân mình được ạ."

Nhìn hai ba con một tung một hứng vô cùng nhịp nhàng mẹ Trịnh chỉ biết bất lực lắc đầu. Không cưới thì không cưới, nhưng con bà sắp ba mươi tuổi rồi, chỉ lo sau này không ai thèm cưới con bà thôi. Nói đi cũng phải nói lại, Vương Tuấn Phong trước giờ thiếu tình yêu thương, bây giờ lấy vợ cho anh bà cũng không biết vở kịch "mẹ ghẻ con chồng" có xảy ra với cháu nội bà không nữa.

"Được rồi, hai đứa nhanh đi rồi xuống ăn, mẹ xuống dưới dọn dẹp bãi chiến trường kia cho."

Mẹ Trịnh định quay đi thì bị anh nắm tay kéo lại.



"Mẹ, vậy chuyện kia..."

Bà thở dài, kí lên đầu anh một cái rõ đau.

"Anh đã nói như thế thì bà già này biết nói gì nữa? Thôi được rồi, mẹ cho anh thời hạn đến khi Tiểu Phong ra trường đó, bây giờ thì buông ra để mẹ đi nấu nốt chỗ kia cho, anh ở trên đây lo tốt cho cháu nội mẹ giùm đi."

Trịnh Minh An vui vẻ ra mặt, vội buông tay bà ra, anh như đứa trẻ được quà mà lao đến ôm lấy mẹ Trịnh chặt cứng.

"Aaa, yêu mẹ quá, mẹ là nhất, Trịnh phu nhân là nhất."

Mẹ Trịnh bật cười với hành động trẻ con của anh, thấy Vương Tuấn Phong bên này cũng sắp nhịn không nổi, bà trêu chọc.

"Gớm chưa, anh nhìn xem Tiểu Phong cũng không làm mấy trò trẻ con như anh, anh quay lại mà xem con anh đang cười anh kìa, ba gì mà ấu trĩ muốn chết."

Buông mẹ Trịnh ra, anh bĩu môi với mẹ sau đó quay phắt qua trừng mắt với Vương Tuấn Phong cảnh cáo. Mẹ Trịnh đi ra ngoài anh mới đá cho cậu một cái.

"Cười ba? Ha? Con cười ba hả? Cười nè, cười nè."

Mỗi tiếng "cười nè" vang lên anh đều đè Vương Tuấn Phong ra mà cù, đến nổi Vương Tuấn Phong chịu không được nữa giơ cờ trắng đầu hàng anh mới thôi.

"Vừa rồi con làm tốt lắm, cảm ơn con nha."

Vương Tuấn Phong nằm vật ra giường cười một phen rồi mới lòm khòm bò dậy, đối diện anh đáp.

"Con biết papa không muốn lấy vợ mà, papa đừng lấy vợ nha papa."

Vương Tuấn Phong ra đòn chí mạng đeo lấy anh vừa năn nỉ vừa làm nũng, còn Trịnh Minh An làm sao chịu nổi chiêu này nên thỏa hiệp nhanh chóng.

"Được rồi, được rồi, đừng cọ nữa, papa sẽ không lấy vợ đâu, được chưa nè."

"Thật không ạ?"

"Thật."

"Papa sẽ không lừa con chứ?"

Trịnh Minh An buồn cười, đoạn hôn một cái lên chiếc má mềm mềm của cậu, anh nói.

"Sẽ không lừa con."