Nơi Hoàng Hôn Chợt Tắt

Chương 6




"Cứ ngỡ người cũng yêu ta?"

_______

Ngoài dự đoán của anh, hôm nay Vương Tuấn Phong thật sự về sớm hơn bình thường.

"Papa ơi, con về rồi."

"Tuấn Phong, con về sớm vậy? Nào, vào giúp ba xử lí chỗ rau này đi, bà con sắp đến rồi đó."

Trịnh Minh An bận rộn chiên chiên xào xào đủ món nên không có quay lại nhìn cậu, Vương Tuấn Phong vứt cặp sách xuống sofa rồi xoắn tay áo lên vào giúp papa yêu quý của cậu làm đồ ăn.

Hơi nóng phả bên tai làm anh có chút rùng mình, tiếp theo đó là một nụ hôn nhẹ lên gò má cao cao cùng tiếng cười trầm thấp của con trai anh.

"Papa, trong phòng nóng lắm sao? Người papa ướt hết rồi này."

Tiết trời mùa Thu cũng không tính là nóng lắm, trong phòng điều hòa vẫn chạy tốt nhưng đôi khi anh vẫn chảy mồ hôi ướt cả áo, có lẽ vì cơ địa anh chịu nhiệt kém quá nên mới bị như vậy.

"Không sao, không có nóng. Ấy, đừng bật điều hòa nhỏ lại, papa sợ con bị lạnh."

Vương Tuấn Phong vẫn đứng đó nhìn anh, ánh mắt không biết từ bao giờ không còn tình cảm ba con thuần túy nữa, ánh mắt yêu thương chiếm hữu đôi lúc lóe lên tia dục vọng mãnh liệt, cậu muốn có người này, muốn đem anh khảm sâu vào trong thân thể mình, muốn anh chỉ là của một mình cậu, muốn yêu anh như những cặp đôi yêu nhau chứ không phải bên cạnh anh dưới thân phận là con trai nuôi của anh.

"Ngẩn người ra đó làm gì? Mau giúp papa đi, bà con đến bây giờ."

Vương Tuấn Phong giật mình phát hiện ra mình đứng thừ người ra nhìn anh, gãi đầu, cậu cười hề hề thú nhận mình đang nhìn anh.

Đứa trẻ này thật thà như vậy đó, hỏi sao anh không thương cho được.

Trịnh Minh An cười ha ha, nói bộ papa đẹp lắm hay sao mà nhìn đến ngẩn người ra như vậy. Anh chỉ định trêu cậu chút thôi, ai ngờ cậu đâu cậu trả lời.

"Đúng vậy, papa của con lúc nào cũng đẹp hết, còn rất quyến rũ nữa."

Câu nói trên mang hàm ý xa xăm nào đó mà anh không muốn nghĩ tới. Trịnh Minh An ho khan hai tiếng, không khí phút chốc trở nên ngại ngùng. Vừa lúc đó mẹ Trịnh đến, Trịnh Minh An bảo cậu giúp mình nhặt rau còn bản thân đi ra ngoài mở cửa cho mẹ Trịnh.

Bao nhiêu năm rồi mẹ Trịnh vẫn như vậy, vừa vào tới nhà liền bơ con trai ruột mình một cách dã man mà chạy đi tìm đứa cháu trai cưng của bà.

"Tiểu Phong, Tiểu Phong ngoan của bà đâu rồi."

"Bà nội."

Tiếng trả lời trong bếp vọng ra, mẹ Trịnh mừng rỡ vội vàng đi vào trong. Đứa cháu này ấy à, càng lớn càng ít có thời gian được gặp nó nha. Mỗi lần bà đến thằng bé đều vắng nhà làm bà nhớ cháu nội muốn chết. Cũng may mà bà không biết lý do vì sao đứa cháu ngoan ngoãn của bà luôn bận rộn mỗi khi bà ghé thăm, bằng không chắc bà tổn thương chết rồi.

"Ấy, cháu nội ngoan của bà, đã lớn thế này rồi."

Mẹ Trịnh ôm lấy Vương Tuấn Phong như thuở cậu còn bé, khàn giọng trách móc vài câu.

"Tiểu Phong ngoan, nói cho bà nghe, dạo gần đây việc học của cháu có bận quá không? Có cần bà tìm gia sư về dạy tận nhà để cháu đỡ phải đến trường mỗi buổi tối không? Ây da, cháu bà ốm đi nhiều rồi."

Cậu bỏ bó rau xuống, đỡ mẹ Trịnh ra ghế ngồi.

"Bà nội, dạo này bà thế nào rồi? Nhìn bà là cháu biết bà vẫn trẻ khỏe rồi đúng không nè. Còn việc học của cháu vẫn ổn ạ, không cần phải tìm gia sư đâu ạ."

Mẹ Trịnh cười hiền vuốt mái tóc đứa cháu, trong mắt mẹ Trịnh cậu dù có lớn lên cũng là đứa cháu bé bỏng được bà bồng bế mà thôi, không có gì khác biệt lắm.

"Bà vẫn khỏe, khỏe để chờ ngày cháu bà thành công chứ."

"Mẹ cứ đùa, thằng bé đã mười bảy tuổi rồi đó, ngày đó không xa đâu mẹ."

Mẹ Trịnh lườm đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra một cái cháy khét.

"Còn anh chừng nào mới cho tôi thêm một đứa cháu đây hả? Anh xem bây giờ anh bao nhiêu tuổi rồi? Sau này Tiểu Phong nó có vợ trước anh cho mà xem, tới lúc đó anh sẽ là ông chú già cô đơn một mình không ai đoái hoài thì đừng có khóc với bà già này."

Sắc mặt cả hai thoáng thay đổi, Vương Tuấn Phong khẽ chau mày rồi lại thôi, tâm buồn buồn lẳng lặng đi vào trong bếp tiếp tục nhặt rau. Trịnh Minh An nhìn theo bóng lưng con trai mà sót, đứa trẻ này không biết lại nghĩ linh tinh cái gì nữa rồi.

"Mẹ à."

Anh xổm xuống dưới chân mẹ Trịnh, nắm lấy tay bà lắc lắc.

"Mẹ, con của mẹ còn trẻ mà, bây giờ con của mẹ chỉ muốn chuyên tâm xây dựng sự nghiệp thôi, còn chuyện đó để tính sau nha mẹ."

"Con đó, năm nay con hai mươi chín tuổi đầu rồi, sắp qua cái ngưỡng ba mươi rồi còn đâu, bây giờ không lấy vợ sinh con nữa thì con đợi đến lúc con vừa già vừa xấu thì ai mà chịu con hả?"

Mẹ Trịnh cũng thật lo lắng, đứa con này của bà không biết vì sao mà cương quyết không chịu kết hôn, dù sao Tiểu Phong đã lớn như vậy rồi... Trước đây Trịnh Minh An luôn lấy Vương Tuấn Phong ra để làm cái cớ né tránh hôn nhân, nhưng bây giờ thằng bé không bao lâu nữa phải đi học đại học rồi, anh không thể ở mãi như thế được. Huống hồ gì mẹ Trịnh còn muốn một đứa cháu gái nữa.

"Mẹ à."

"Không có mẹ ơi mẹ à cái gì hết. Mẹ quyết định rồi, con nhất định phải đi xem mắt với mẹ."

Xoảng~