Nơi Hoàng Hôn Chợt Tắt

Chương 38




Vương Tuấn Phong vạn lần không muốn tình huống này diễn ra. Diệp Nhã Kỳ ngồi kế bên Vương Tuấn Phong còn Trịnh Minh An thì ngồi đối diện cậu, hai người họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Trịnh Minh An xem Diệp Nhã Kỳ là bạn gái của Vương Tuấn Phong, anh kể cho cô ta nghe vài chuyện của Vương Tuấn Phong ngày nhỏ, kể xong hai người họ nhìn sang Vương Tuấn Phong cười khúc khích. Và hầu như Trịnh Minh An không hề để ý đến sự hiện diện của Vương Tuấn Phong, điều này làm cậu tức giận nhất.

Vì cái gì mà cậu phải ngồi kế bên Diệp Nhã Kỳ? Không phải bình thường cậu vẫn ngồi kế bên anh hay sao?

Diệp Nhã Kỳ thì vô cùng đắc ý, cô chắc mẩm rằng Trịnh Minh An vừa ý mình, biết đâu sau này chuyện của cô và Vương Tuấn Phong được sự giúp sức của Trịnh Minh An sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Thấy Trịnh Minh An mãi không nhìn về phía mình, Vương Tuấn Phong giận dỗi như một đứa trẻ không có được thứ mình thích, buông đũa quay trở về phòng.

Sau bữa tối, Diệp Nhã Kỳ ngỏ ý muốn ở lại dọn dẹp phụ Trịnh Minh An nhưng bị anh từ chối. Anh nói cô tới chơi sao có thể làm phiền cô được cơ chứ. Nghe Trịnh Minh An nói vậy Diệp Nhã Kỳ cũng không đôi co, lễ phép vâng một tiếng sau đó xin phép anh ra về.

Tiễn Diệp Nhã Kỳ ra ngoài cửa, bên ngoài có tài xế của cô đợi sẵn nên anh không cần phải tốn công giúp cô bắt taxi. Chiếc xe khuất đi trong màn đêm u tối, ánh mắt Trịnh Minh An lạnh đi vài phần. Đóng lại cánh cửa, Trịnh Minh An lạnh nhạt đi vào trong nhà dọn dẹp mọi thứ, không quên xịt lại nước khử trùng ở những nơi Diệp Nhã Kỳ chạm đến.

Mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng, anh hít phải mấy lần đều cảm thấy sống mũi khó chịu, Trịnh Minh An thích mùi hương nhẹ nhàng hơn.

Sống trên đời gần ba mươi năm không lí nào Trịnh Minh An không nhận ra người này có vấn đề, cụ thể thế nào thì anh cần thời gian tìm hiểu mới biết được. Nghĩ tới khả năng Diệp Nhã Kỳ có thể là con dâu tương lai của mình lòng anh thắt lại, có thứ gì đó vô hình đang bóp lấy tâm can anh, từng chút từng chút bóp chặt đến khi anh không thở nổi nữa vẫn không chịu buông tha.

Dọn dẹp xong tất cả anh mệt lả người, hiện tại chỉ muốn đi ngủ mà thôi.

Lết tấm thân mệt mỏi lên phòng, anh mở cửa bước vào liền bị Vương Tuấn Phong chực chờ bên trong kéo mạnh vào lòng ôm lấy. Vì không phòng bị và cơ thể đang mệt mỏi, anh lảo đảo rồi nằm gọn trong lòng ngực săn chắc của Vương Tuấn Phong.

“Papa cố ý có phải không?”

“Cố ý cái gì?”

Hiện tại Trịnh Minh An đang rất mệt, anh không còn sức quản Vương Tuấn Phong nữa, mặc cậu cọ loạn trên người mình.

Vương Tuấn Phong thấy anh không phản ứng gì thì được đà lấn tới, kéo hai tay anh choàng qua cổ mình, từng bước dẫn dắt anh về phía giường. Cơ thể mệt mỏi ngã xuống tấm nệm êm ái liền muốn đi ngủ, Trịnh Minh An nhắm mắt thở đều đều, mặc kệ Vương Tuấn Phong.

Đặt Trịnh Minh An dưới thân, Vương Tuấn Phong cố hít lấy hương thơm nhè nhẹ trên cổ anh, nghiêng người hôn lấy vành tai mẫn cảm. Trịnh Minh An không biết tai anh mẫn cảm đến như vậy, bị Vương Tuấn Phong hôn vài cái đã đỏ lên như máu, anh ho khan đẩy cậu ra.

“Con nói papa cố ý cái gì? Hửm?”

Vương Tuấn Phong bĩu môi làm như bản thân phải chịu ủy khuất gì lớn lắm, gối đầu trên ngực anh nói lí nhí.

“Papa rõ ràng cố tình không nhìn con mà, papa nói chuyện với cô ta.”

Dừng lại một chút, Vương Tuấn Phong nắm lấy tay anh đặt lên má mình.

“Con không thích.”

Trịnh Minh An trợn tròn mắt. Đứa con trai anh nuôi bao nhiêu năm vậy mà chỉ vì anh nói chuyện với bạn gái của cậu một chút mà cậu muốn tính sổ với anh rồi? Không lẽ cậu ghen với cả ba mình sao?

Nét buồn thoáng qua mi mắt, Trịnh Minh An xoa đầu cậu, buồn buồn nói.

“Được, sau này sẽ không nói nữa.”

Sẽ không nói chuyện với bạn gái của con nữa.

Vương Tuấn Phong nghe vậy thì vui lắm, cậu chồm lên hôn vào má anh một cái, kéo chăn đắp lên người cả hai rồi đi ngủ.

Không hiểu sao hôm đó Trịnh Minh An nằm mãi chẳng ngủ được, cảm giác khó chịu đó không thể nào lý giải, cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Cứ cái đà này chắc anh phải mất ngủ thêm vài hôm nữa mất.