Nơi Hoàng Hôn Chợt Tắt

Chương 37




Vương Tuấn Phong ngẩn người nhìn theo. Trịnh Minh An chưa từng đối với cậu như vậy, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

“Tuấn Phong, người đó là…”

Diệp Nhã Kỳ muốn đỡ cậu dậy, tay chưa đưa ra chỉ nắm được một khoảng không, cuối cùng vẫn tự thu tay về.

Người kia là ba của Vương Tuấn Phong sao? Trông anh ta trẻ quá, nhưng nếu không phải thì còn có thể là ai được cơ chứ, nghe nói cậu ấy sống cùng ba của mình mà, hơn nữa vừa rồi Vương Tuấn Phong có gọi người kia là papa. Vương Tuấn Phong đi mất rồi, Diệp Nhã Kỳ chỉ đành cắn răng hậm hực trở về chỗ ngồi của mình.

Trịnh Minh An bên này vừa đặt hai túi thức ăn lên kệ bếp thì Vương Tuấn Phong cũng kịp thời chạy vào tới, từ phía sau ôm lấy anh. Cả ngày không được gặp anh Vương Tuấn Phong như muốn điên lên được, vậy mà vừa nhìn thấy cậu anh lại muốn né đi. Đàn ông thực chất chỉ là đứa trẻ to xác, suy nghĩ đơn thuần và rất bản năng. Vương Tuấn Phong vì cái lơ đi của anh mà cả người bức bách khó chịu, nhân lúc anh chưa kịp đẩy cậu ra, Vương Tuấn Phong há miệng cắn lên cổ anh một cái nhẹ xem như trừng phạt. Từ lâu cậu đã nung nấu ý nghĩ muốn trải từng vết hoa đậm nhạt lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần này, biến nơi này thành lãnh địa của cậu bằng cách in lên đó dấu vết của cậu. Con người là một sinh vật cực kỳ tham lam, có một ít lại muốn nhiều thêm nữa, thêm nữa. Vương Tuấn Phong cũng vậy, không chỉ chiếc cổ này mà là cả cơ thể anh, cậu khao khát anh, muốn ấn ký của mình in sâu vào từng lớp da thịt của anh để cho thế giới này biết Trịnh Minh An là của Vương Tuấn Phong cậu.



Có lẽ vì đều là đàn ông nên Trịnh Minh An nhận ra hơi thở nguy hiểm của người phía sau, từng tế bào được não gào thét ra lệnh cho chúng mau chóng rời khỏi con người này. Nghe được chỉ thị từ phía trung tâm não bộ, bộ phận phản xạ tuân lệnh nhanh chóng đẩy Vương Tuấn Phong ra xa thân chủ yêu quý của mình.

Vương Tuấn Phong bị đẩy ra có chút bất ngờ, nhìn vết nước còn dính trên cổ anh, cậu rối rít xin lỗi. Nếu nói hồ ly tinh xảo quyệt thì chắc nó còn phải gọi Vương Tuấn Phong là cụ. Vương Tuấn Phong nhấm vào điểm yếu của anh, bày ra vẻ mặt đáng thương cầu anh thương hại.

Quả nhiên kế này vẫn là thượng sách, Trịnh Minh An nhìn cậu hai cái liền mềm lòng cho qua.

“Con làm cái gì vậy chứ, bạn con còn ở bên ngoài đợi kìa, mau ra tiếp bạn nhanh lên, papa phải nấu ăn rồi.”

Không để cho Vương Tuấn Phong có cơ hội phản bác, Trịnh Minh An đẩy cậu ra ngoài rồi đóng cửa lại, tịnh tâm nấu ăn.

Nói là vậy nhưng tâm trạng đâu mà nấu, nhìn cô gái xinh đẹp kia anh chắc chắn chưa từng gặp qua cô ta bao giờ. Tính tình Vương Tuấn Phong anh còn không hiểu sao, cậu hiếm khi đưa bạn bè về nhà lắm, họa hoằn lắm trong suốt mười năm qua cũng chỉ được hai, ba người là cùng. Vậy cô gái kia là ai? Câu trả lời thích hợp cho câu hỏi này chính là cô ta là bạn gái của Vương Tuấn Phong, đứa con anh hết mực yêu thương.

Cấp ba là khoản thời gian đẹp nhất để yêu đương, Trịnh Minh An biết chứ, nhưng sao vẫn không vơi đi cảm giác khó chịu trong lòng. Trịnh Minh An tự trấn an mình đây chỉ là sự lo lắng khi biết con trai mình có bạn gái, sợ tình cảm của con sẽ ảnh hưởng đến việc học mà thôi. Nghĩ vậy, Trịnh Minh An lấy lại tinh thần nấu tiếp bữa ăn đang dang dở.

Vương Tuấn Phong đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Nhã Kỳ cậu có cảm xúc muốn đánh người.

Quay lại buổi trưa

“Mình có chút việc muốn nhờ cậu giúp, không biết cậu có đồng ý hay không.”

“Cứ nói.”



Vương Tuấn Phong không thích vòng vo, nhất là với phụ nữ.

“À, mình có yếu một vài môn, cho nên…”

Vương Tuấn Phong nhíu mày.

“Cho nên?”

“Cho nên cậu có thể dạy kèm cho mình không?”

Vương Tuấn Phong nhíu mày, chưa kịp nói gì Hạ Tiểu Dii đã nói trước.

“Tôi nhớ kết quả của cô đâu có tệ, không lẽ đó là điểm đi mua à?”

Diệp Nhã Kỳ ấp úng, nói là mình thật sự yếu vài môn, chỉ cần Vương Tuấn Phong chỉ lại một lần liền có thể hiểu. Tuy không muốn nhưng cậu không có cách nào có thể từ chối khi giáo viên bộ môn ra mặt nhờ vả Vương Tuấn Phong. Ôm một cục tức trong lòng dẫn theo Diệp Nhã Kỳ về nhà, cậu chỉ muốn giảng thật nhanh rồi tống khứ cô ta ra khỏi nhà trước khi Trịnh Minh An kịp về nhà mà thôi. Vậy mà cậu tính không bằng trời tính, Trịnh Minh An về lúc nào cậu chẳng hay, còn vì cô ta mà không nhìn mặt cậu nữa.

Đang cơn tức trong người, Vương Tuấn Phong nói bản thân không được khỏe rồi đứng dậy dọn dẹp sách vở, thái độ đuổi khách ra mặt.

Diệp Nhã Kỳ biết cậu khó chịu lắm, cũng định vào trong nhà bếp xin phép Trịnh Minh An về nhà thì được Trịnh Minh An mời ở lại ăn cơm, cô nghe xong hai mắt sáng rực lập tức đồng ý dưới ánh mắt tối đen của Vương Tuấn Phong.