Nói Dối Như Cuội

Chương 3: Âm Hôn (3)




"Bọn họ tới rồi ha ha ha ha......" Âm thanh nặng nề kỳ quái vang lên.

Trong tấm gương trước mặt Hí Hạc chậm rãi hiện ra bốn bóng dáng màu đỏ.

Nhiệt độ trong nhà chợt hạ thấp.

Cậu quay đầu, nhìn thấy trên mặt đất có bốn đôi giày thêu.

Hí Hạc đánh giá từng mũi giày thêu lộ ra dưới váy cưới.

Một đôi giày thêu phía trên quấn tơ vàng, một đôi giày thêu còn giắt lá xanh, một đôi giày thêu có dấu vết cháy sém ở mép, một đôi còn lại thì lấm tấm vết bùn đất.

Hí Hạc lại nhìn xuống vạt áo cưới mặc trên người mình, đang ướt sũng nước.

Lúc này, đôi giày thêu quấn tơ vàng tiến lên một bước. Hí Hạc ngẩng đầu, thấy nàng duỗi tay chạm nhẹ vào chiếc gương đồng, gương đồng trong nháy mắt được phóng to lên, âm thanh đối thoại xuất hiện rõ ràng ở bên tai.

Trưởng thôn: "Các vị khách quý, mọi người đã tỉnh chưa?"

Trong gương, trưởng thôn gõ cửa hai cái, sau đó lấy ra chùm chìa khóa mở cửa: "Trong thôn giăng đèn kết hoa, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mỗi tân lang thôi!"

Chẳng qua, lão đẩy cửa ra chỉ nhìn thấy phòng ốc rỗng tuếch.

Khung cảnh trên gương đồng thay đổi, bốn người ở sân sau đang lần lượt trèo qua bức tường.

Nam nhân cản phía sau có chút công phu, đôi chân nhẹ nhàng nhảy lên tường, lướt qua hàng gai nhọn chống trộm trên đầu tường, vững vàng đáp xuống đất. Cơ bắp theo động tác phập phồng, lộ ra đường cong đẹp mắt, giống như một con báo đen mạnh mẽ.

Sau khi rơi xuống đất, hắn dường như phát giác ra điều gì mà quay đầu lại, nhìn về phía chiếc gương đồng treo trên bức tường sau nhà. Ánh mắt cực kỳ sắc bén, dường như xuyên qua gương đồng đối diện với bọn họ.

Bốn đôi giày thêu bên cạnh Hí Hạc đều không hẹn mà cùng lùi về phía sau một bước.

Chỉ có đôi môi của Hí Hạc ẩn dưới lớp khăn trùm đầu đỏ khẽ cong lên.

Thời điểm nhìn thấy bọn họ, hệ thống Tinh Hỏa tự động phát hiện người chơi và bắt đầu theo dõi chỉ số sợ hãi của bọn họ.

【 Thích Hoán, chỉ số sợ hãi trước mắt: 0】

So với những người chơi khác chỉ số sợ hãi ít nhất đã đạt tới 20, hắn đúng là hạc trong bầy gà.

"Thích Thần đang nhìn cái gương đồng kia à," Điền Đồng theo ánh mắt hắn nhìn sang, trong mắt tràn đầy ngu xuẩn, "Thường thì tôi treo gương đồng ở bên ngoài là để tụ khí nạp tài, treo ở sau nhà cũng có tác dụng phản sát. Khó trách chúng ta có thể an ổn ngủ cả đêm trong ngôi nhà này, nói không chừng đây là vùng an toàn của thôn."

Mặc dù trò chơi vô hạn lưu vô cùng hung hiểm, nhưng nói đến cùng bản chất vẫn là trò chơi, sẽ không xuất hiện tình huống không thể giải quyết. Khi Boss phó bản mạnh đến mức người chơi không thể đối đầu trực diện, trò chơi sẽ bố trí một vùng an toàn để cho người chơi tránh né.

Đương nhiên, cái phó bản nổi danh nguy hiểm này sớm đã bị người chơi xếp vào loại có Boss quá mạnh, không thể đối đầu trực tiếp.

Đây cũng là lý do vì sao trước khi trưởng thôn đưa bọn họ đến địa điểm tổ chức hôn lễ, bọn họ lại tránh đi trước để tìm hiểu thêm thông tin.

Thích Hoán tuy rời mắt khỏi gương đồng, nhưng thân thể vẫn căng chặt như cũ, hiển nhiên chưa từ bỏ hoài nghi lúc trước.

"Trên người tiểu tử này có khí vận hùng hậu, không biết đã tích góp mấy đời công đức, nếu có thể ký kết hôn ước cùng, ha ha ha ha a......" Âm thanh từ một vị tân nương nào đó truyền ra.

"Chỉ là trên người sát khí dày đặc, chỉ sợ ta ăn không tiêu."

Khi mới bắt đầu nghe, chỉ cảm thấy giọng nàng rất nặng nề, không trong trẻo dễ nghe như giọng nữ bình thường. Lúc này nói ra một đoạn dài, mới phát hiện nàng nói chuyện không phải dùng miệng, mà là bụng. (phúc ngữ)

Dường như chú ý tới ánh mắt Hí Hạc đang quan sát nàng, khăn voan đỏ hơi hơi nâng lên, để lộ ra đôi môi bị sợi tơ trong suốt khâu kín: "Muội muội đang nghĩ gì vậy?"

Hí Hạc không lên tiếng, chỉ vươn tay ra chạm nhẹ một chút lên mặt gương đồng, người bị chỉ vào đúng là Thích Hoán.

Cậu lấy sợ hãi làm thức ăn, cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của người chơi, biết rõ là hệ thống kiểm tra không hề sai sót, người này thật sự không hề có một chút sợ hãi ở trong lòng.

Hí Hạc khó mà không nổi lên hứng thú với hắn —— rốt cuộc là kẻ liều lĩnh ngu xuẩn không biết sợ, hay là tự tin vào thực lực của mình đến mức kiêu ngạo?

"Muội muội chưa từng chọn ai, thì ra là có tham vọng to lớn, đến năm nay mới chọn được ứng viên phù hợp." Tân nương cười khúc khích, đôi giày thêu mang theo vết cháy sém cũng tiến lên nửa bước, "Ta cũng có một ứng cử viên sáng giá ở đây."

Nàng vừa nói, trên gương đồng lại nổi lên từng gợn sóng lăn tăn như mặt nước. Hình ảnh vỡ ra, sau đó hợp lại thành một bóng người vội vã đi ngang qua góc thôn.

Thích Hoán từ trên tường nhảy xuống, bắt đầu quan sát ngôi làng suy bại này.

Bầu trời u ám, dường như có thể mưa bất cứ lúc nào. Rõ ràng đang là giữa hè, nhưng gió thổi tới lại có chút se se lạnh.

Trong thôn không thể nói là giăng đèn kết hoa, nhưng các nơi đều treo cao đèn lồng đỏ, trước cửa nhà nào cũng có câu đối Tết không biết dán lên từ năm nào, bị xé xuống hơn phân nửa, phần còn dư lại cũng bị tróc ra, cuốn theo chiều gió bay lượn trong không trung.

Đến khi hắn đi vòng đến trước cửa nhà, trưởng thôn đã vào bên trong, không biết có phải đang tìm kiếm mấy người mất tích bọn họ hay không.

Trước cửa ngôi nhà bọn họ ở dán một đôi đồng nam đồng nữ, đồng nữ bị người xé xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại một đồng nam bụ bẫm ở trên cửa, cũng không cười, làn da trắng như tờ giấy, đôi mắt đen như mực, đen trắng đối lập nhau hết sức rợn người, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào đám người bên ngoài.

Trong thôn không có nhiều người lắm, hầu hết đều là người già, nheo mắt ngồi ở trước cửa ngẩng đầu phơi nắng, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau đôi ba câu.

"Có người." Trần Thị khó có lúc lên tiếng, hắn phát hiện Điền Đồng, tên đồng đội to gan nhất cũng đang căng thẳng.

Thích Hoán tránh né những thôn dân đi ngang qua, sự chú ý dừng lại trên các tấm gương treo trước cửa hoặc sau nhà của mỗi hộ, không chút để ý trả lời: "Hiện tại vẫn an toàn."

"Thời gian tổ chức tiệc cưới là 6 giờ tối, căn cứ theo quy luật trò chơi vô hạn lưu, độ khó của phó bản sẽ tăng lên theo thời gian. Mới vào phó bản, chúng ta hẳn là sẽ có hai giờ an toàn để hoạt động." Khổng Băng giải thích, "Mấy người còn chú ý tới vấn đề gì nữa không?"

Hai đồng đội nhíu mày, trong một chốc không đưa ra được đáp án.

Thích Hoán: "Không có phụ nữ."

"Cho dù ngôi làng phong bế lạc hậu, phụ nữ cũng là sức lao động quan trọng, cũng phải ra ngoài giặt giũ quét tước may vá làm ruộng. Nhưng chúng ta đi một vòng từ đầu thôn tới cuối thôn không gặp một người phụ nữ nào cả."

Là phụ nữ đều đã bị giết chết, hay là không cho phép phụ nữ bước chân ra khỏi cửa?

Sắc mặt ba người nghiêm trọng lên: Trên thẻ trò chơi đã ám chỉ chủ đề âm hôn, có thể thấy được tư tưởng chủ đạo của phó bản này vô cùng phong kiến lạc hậu, rất có khả năng xuất hiện tình tiết như lừa bán, cầm tù phụ nữ, hành hạ phụ nữ đến chết, v.v.

"Mẹ nó, nữ quỷ áo đỏ vốn dĩ đã tà rồi, chưa kể còn là áo cưới đỏ, nếu trước đây cô ta còn bị lừa bán tới đây chịu ngược đãi, ép sinh con, nhất định sẽ căm hận đàn ông đến cực độ." Điền Đồng nắm lấy thanh kiếm gỗ đào, "Kết hôn cùng loại nữ quỷ này, thập tử vô sinh!"

"Đứng lại!" Thích Hoán đột nhiên lên tiếng.

Không đợi ba người kia kịp phản ứng, hắn đã lao ra như một mũi tên, một tay túm lấy thôn dân đi ngang qua, trực tiếp kéo người vào con hẻm nhỏ bọn họ đang ẩn náu.

Vừa nói đã ra tay luôn, Thích Thần có tinh thần trọng nghĩa như vậy sao?

Điền Đồng trừng lớn mắt, bị Khổng Băng tức giận hất tay ra.

"Trông quen quen." Khổng Băng nhìn bộ quần áo quê mùa trên người thôn dân không khác của hắn cho lắm.

Thích Hoán duỗi tay bóp chặt cằm đối phương, xoay mặt hắn lại: "Tôn Lộc."

"Ngươi không phải đã chết rồi sao?" Điền Đồng kinh hô.

Hắn nhớ rõ Tôn Lộc, chính là tên của tân lang trên thiệp mời cuối cùng bọn họ nhận được ngày hôm qua, cũng là kẻ xui xẻo trong video đã bị người phóng hỏa thiêu sống!

"A ——" Tôn Lộc hiển nhiên bị trận tập kích bất ngờ này dọa cho nhảy dựng, muốn tránh thoát khỏi tay Thích Hoán, trong tay còn đột nhiên xuất hiện một nắm ngân châm, muốn tung ra ngoài!

Đáng tiếc đụng phải một kẻ tài cao gan cũng lớn như Thích Hoán, bàn tay hắn nhanh như tia chớp, trước khi ngân châm bay ra đã tóm lấy cổ tay của hắn, dùng sức vặn!

Răng rắc một tiếng, tay Tôn Lộc mềm như bông buông thõng xuống, miệng hắn bị người dùng tay bịt lại, không kịp rên lấy một tiếng.

"Có đạo cụ, là người chơi." Thích Hoán buông tay ra, lùi lại một bước, để cho Tôn Lộc đang kinh hồn táng đảm bình tĩnh lại.

NPC trong phó bản không thể nghe thấy người chơi đối thoại, Tôn Lộc ý thức được bọn họ cũng là người chơi, nhưng vẫn không chịu thu hồi đạo cụ bảo mệnh trong tay, ngược lại thật cẩn thận dựa sát vào con hẻm nhỏ, đề phòng những người chơi khác một lời không hợp liền động thủ: "Tôi không chết."

Quả thật không giống như người chết.

Mặc dù lúc này sắc mặt Tôn Lộc vô cùng tái nhợt, cả người khép nép hiện ra tư thái chim sợ cành cong, nhưng thời điểm Thích Hoán bắt lấy hắn vẫn chú ý tới nhiệt độ cơ thể đối phương tuy thấp, nhưng vẫn là nhiệt độ của người sống.

"Tôi thấy trên video anh bị người ta thiêu chết rồi," Khổng Băng mở miệng, "Video có vẻ là tôi quay, cũng không biết đây là quay sau khi vào phó bản, hay là cốt truyện trước đó."

Tôn Lộc lập tức nhớ lại, sắc mặt trắng đến đáng sợ.

Ngay sau đó hắn lấy lại tinh thần, cúi đầu vội vã nói: "Hẳn là cốt truyện phó bản. Tôi nhớ rõ thân phận này của tôi thời điểm nghỉ hè về quê có mời bốn bạn học cùng về chơi, có lẽ đây chính là thân phận của các người."

"Phóng hỏa là nói đến vụ mời rượu trong bữa tiệc hôm trở về đó," Tôn Lộc nói nhanh hơn, giọng vừa nhẹ vừa vội, "Kỳ thật đây là một hình thức chào đón của thôn, không hề có ác ý, rất náo nhiệt."

Hắn cười ha ha hai tiếng, nhưng nụ cười khô khốc, vừa ngẩng đầu liền đối diện với Thích Hoán.

Thích Hoán khoanh tay trước ngực, trên mặt viết ba chữ —— Bịa tiếp đi.

"Về tấm thiệp mời kia, ngươi biết được cái gì?"

"Tôi không biết!" Tôn Lộc lắc đầu, "Trong trí nhớ của tôi, thân phận này từ sau khi 6 tuổi đi học trên cơ bản không còn trở về thôn nữa. Nơi này điều kiện giáo dục lạc hậu, người nhà sớm đã đưa hắn ra ngoài đi học."

Không đợi những người khác hỏi tiếp, từ xa có tiếng gọi truyền đến: "Tiểu Lộc, Tiểu Lộc à, cậu lại chạy đi đâu rồi?"

Tôn Lộc: "Tôi phải nhanh chóng trở về, mấy người...... Không muốn bị phát hiện đúng chứ?"

Thích Hoán ra hiệu bảo hắn rời đi.

Từ phản ứng cơ thể tới xem thì không giống nói dối, nhưng điểm đáng ngờ rất nhiều, hẳn là che giấu rất nhiều chuyện.

Ở đây trì hoãn một thời gian, bên kia tin tức tân lang bỏ trốn có vẻ đã được trưởng thôn truyền ra. Ngôi làng nhàn hạ tiến vào trạng thái hành động, thôn dân vốn đang ngồi ở cửa phơi nắng đều đứng lên, dùng ánh mắt tìm kiếm người mất tích.

"Bốn người cùng nhau hành động mục tiêu quá lớn." Khổng Băng đưa ra đề nghị, "Không bằng chúng ta tách ra hành động."

"Thích Thần, tôi......" Điền Đồng đang muốn mời, chỉ thấy đối phương lắc đầu.

"Một mình tôi là được rồi." Thích Hoán xoay người rời đi.

Các thôn dân hình như bị trưởng thôn triệu tập đến từ đường đầu thôn để thông tri tin tức, lúc này tốp năm tốp ba đi ra khỏi từ đường, tìm kiếm khắp nơi.

Hắn nắm trong tay một lá ẩn thân phù, lập tức đi thẳng đến từ đường đầu thôn.

Từ đường trong thôn đổ nát, khắp nơi đều là tro bụi, câu đối trước cửa đã không còn rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn ra là:

"Tiên quán lạc thành, hòe thị công danh thùy vạn đại

Từ đường hưng kiến, anh hùng phong phạm minh thiên thu"*

*Đại khái là Hòe thị có công xây dựng từ đường, tên tuổi Hòe thị được lưu muôn đời.

Chỉ là khi Thích Hoán đi đến dưới tán cây hòe trước cửa từ đường, vừa ngẩng đầu, chợt nhìn thấy trên tầng hai hiện lên một bóng dáng màu đỏ.

Là ảo giác hay là quỷ hồn hiện hình?

Hắn dừng chân lại, thấy bóng dáng màu đỏ kia dần dần ngưng tụ thành một hình người mặc áo cưới màu đỏ.

Cơn gió lạnh lẽo từ phía sau Thích Hoán thổi tới, làm lay động chiếc khăn voan đỏ.

Da trắng môi đỏ, xán lạn rực rỡ, kinh tâm động phách.

Cho dù chỉ có non nửa khuôn mặt kinh hồng thoáng hiện, cũng đủ để lưu lại trong lòng người ấn tượng thật sâu.

Hoạt sắc sinh hương.

Trong đầu Thích Hoán hiện lên bốn chữ này.

Giây tiếp theo, tân nương đứng cạnh lan can đột nhiên hành động, tiến lên một bước xuyên qua lan can, từ trên cao nhảy xuống.

Thích Hoán theo bản năng tiến lên một bước, mở rộng vòng tay muốn đón vị tân nương từ trên trời rơi xuống.

Mắt thấy một thân áo cưới đỏ sắp giáng xuống, trong khoảnh khắc hai bên gần như chạm vào nhau, trước mắt Thích Hoán nhoáng lên, như thể rơi vào bên trong đầm lầy vô tận, giãy giụa không thở nổi.

Một tia sáng vàng loé lên, Thích Hoán lần nữa khôi phục lại hô hấp bình thường.

Lá bùa hắn cầm trong tay đã phá vỡ ảo cảnh, cũng đốt thành tro tàn.

Thích Hoán không có nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà trực tiếp từ bên ngoài leo lên lầu hai từ đường, nhảy qua lan can, đi vào nơi quỷ tân nương đứng ban đầu.

Nhưng mà chờ đợi hắn chỉ có hàng lang trống rỗng yên lặng.

Thích Hoán kiểm tra nơi này, không phát hiện dấu vết Địa Phược Linh*.

*người hoặc vật có chấp niệm sâu nặng, sau khi chết linh hồn bị trói buộc tại một chỗ (thường là nơi chết đi).

"Nguyên nhân chết là hít thở không thông?" Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, trong lúc vô tình bị tia sáng phản chiếu qua gương đồng thu hút.

Thích Hoán nhìn sang, chỉ thấy góc tường trên đỉnh đầu treo một chiếc gương trang điểm lớn cỡ lòng bàn tay, lạnh lùng mà phản chiếu khuôn mặt không biểu cảm của hắn.

Trước gương đồng, Hí Hạc ngồi ngay ngắn trong khuê phòng đợi gả, click mở giao diện hệ thống.

Một hàng chữ thẳng tắp hiện lên ở phía trên.

【 Chỉ số sợ hãi trung bình: 0】

Cho dù vừa mới xuất hiện một loạt cảnh tượng kinh điển trong phim kinh dị, người đàn ông này chỉ số sợ hãi vẫn như cũ là 0.

Thật sự có người ngay cả nỗi sợ hãi thuần túy theo bản năng cũng không có sao?

Hí Hạc nổi lên hứng thú.

- --------------------------------------------

*Trích đoạn phần sau:

Trên cây có quỷ, Thích Hoán nghĩ thầm, một tay bám vào thân cây, dưới chân giẫm một cái, hai ba lượt đã trèo lên!

Cũng chính động tác này, làm hắn sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây bao phủ, trực tiếp đối mặt với một khuôn mặt thanh tuấn!

Sắc mặt Thích Hoán không chút thay đổi, duỗi tay đụng vào khuôn mặt trước mắt. Vừa lạnh vừa cứng, giống như một khối thi thể hong gió đã lâu.

Không biết đã ở đó bao lâu, thế nhưng thi thể này không hề bị thối rữa phân hủy, ngược lại như người sống đang yên giấc.