Nói Dối Như Cuội

Chương 2: Âm Hôn (2)




"Coong —— coong coong coong!"

Tiếng gõ mõ cầm canh mơ hồ vọng lại từ phía xa.

Hơi lạnh dâng lên như thủy triều, bất tri bất giác quét qua toàn thân, khiến người ta nhịn không được run rẩy vài cái, cuộn tròn người lại, muốn giữ lại hơi ấm nhanh chóng mất đi.

Khổng Băng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, mí mắt giống như đeo chì không nâng lên nổi, giãy giụa trên ván giường vừa lạnh vừa cứng hồi lâu mới mở mắt ra được, mò mẫm ngồi dậy.

Ngay sau đó, hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Sau khi tiến vào phó bản, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh đăng nhập trò chơi là phẩm chất cơ bản của mỗi một người chơi vô hạn lưu.

Còn tính là an toàn.

Khổng Băng đưa ra phán đoán.

Tin tức xấu là hệ thống vẫn chưa đưa ra nhiệm vụ trò chơi lần này, không chừng đây là loại phó bản chỉ bắt đầu sau khi kích hoạt bối cảnh mở màn nào đó.

Tin tức tốt là vòng cổ định vị đồng đội trên cổ hắn đang tản ra màu xanh lá, cho thấy họ an toàn.

Bọn họ đang ở trong một căn phòng không tính lớn, tường trắng như vừa mới trét vôi xong, đồ đạc cũ kỹ, hai ván giường gỗ cứng nhắc đặt ở giữa, động một cái là kêu cót két. Đồng đội bây giờ còn chưa tỉnh, nằm tứ tung ngang dọc trên giường mà ngủ.

Trong không khí thoang thoảng mùi rượu cùng mùi lạ nào đó, mà trên giường còn có mấy bãi nôn mửa, có lẽ đây là nơi mùi lạ phát ra, hiện tại hắn đang đau đầu chắc là do say rượu mang đến.

Cửa sổ được dán bằng giấy, một góc ở cạnh đã bị người ta xé mở, có thể nhìn ra đồng ruộng mênh mông bát ngát bên ngoài —— nơi đây là nông thôn.

Mà ở bên người hắn còn có một chiếc điện thoại di động, không phải loại màn hình cảm ứng, mà là điện thoại nút bấm đã bị đào thải một thời gian —— xem ra phó bản này có bối cảnh hiện đại.

Trên bề mặt điện thoại còn lưu lại một chút dấu vết của chất lỏng, hy vọng không phải là ai đó nôn lên.

Khổng Băng cầu nguyện trong lòng một câu, từ trong túi móc ra một tá bùa nắm trong lòng bàn tay, sau đó mới cẩn thận mở điện thoại.

Thời gian là 4:35, không có tín hiệu.

Mật khẩu khóa màn hình không biết.

Trong ốp điện thoại kẹp một tấm CMND, trên đó có tên của hắn cùng ảnh chụp, hắn thử dựa vào ngày sinh tháng đẻ cùng mã số CMND trên đó để mở mật khẩu điện thoại.

Không thành công.

Khổng Băng ghi nhớ vấn đề chưa được giải quyết này.

"Ưm ——" hai người còn lại nằm trên giường phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng ôm đầu ngồi dậy, cơ bắp trên người căng cứng, cảnh giác mà đánh giá xung quanh.

"Đội trưởng!" Điền Đồng liếc mắt một cái liền nhìn thấy đội trưởng nhà mình đang yên ổn ngồi bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười chào đón, "Phó bản này thật sự sẽ không tách tổ đội ra!"

Người tỉnh dậy muộn hơn hắn một chút nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì không nhịn được thở dài.

Quả nhiên, Khổng Băng vừa quay đầu lại đã bắn đôi mắt hình viên đạn qua: "Cậu làm sao xác định được tôi là đội trưởng của cậu, mà không phải nữ quỷ trong phó bản này giả mạo tôi?"

Điền Đồng suy sụp, sau đó mới nhớ tới chiếc vòng đạo cụ ở trên cổ. Trên đó hiện thị màu xanh lá an toàn, cho thấy đồng đội đang ở gần đó.

Trần Thị đồng tình mà vỗ vỗ vai hắn, sau đó gia nhập cùng đội trưởng thăm dò phó bản. Rất nhanh bọn họ chú ý tới cửa phòng đã bị khoá trái từ bên ngoài, trong chốc lát không thể mở ra được.

"Kẻ bán tin tức kia có nói là vừa lên sân đã phải chơi trò trốn thoát mật thất đâu nhỉ." Điền Đồng lẩm bẩm, "Hội trưởng của chúng ta không phải bị lừa đấy chứ?"

"Khó nói," Khổng Băng trả lời, "Có rất nhiều phó bản thời điểm tiến vào không giống với phần mở đầu cốt truyện. Tôi chỉ quan tâm chìa khóa để vượt qua phó bản này có đúng như lời hắn nói hay không, điều này có liên quan đến sự phát triển của hiệp hội chúng ta."

Quy tắc trong trò chơi vô hạn lưu là mỗi người chơi mỗi tuần đều sẽ nhận được ba thẻ trò chơi, từ trong đó chọn ra một cái để làm phó bản mình tiến vào. Mà theo tích điểm tăng lên, người chơi còn có thể mở ra cửa hàng trò chơi, từ trong cửa hàng có thể mua sắm thẻ trò chơi riêng cho mình.

Những thẻ trò chơi đó khi qua cửa đều được khen thưởng rất hào phóng.

Đồng thời trong quá trình thăm dò, các người chơi còn phát hiện ra trong trò chơi vô hạn lưu có 2 quy tắc ẩn:

1. Trước khi có người đi đến kết cục cuối cùng của phó bản, thẻ trò chơi phó bản đó vẫn sẽ được phân phát đều cho những người chơi khác nhau.

2. Giữa các người chơi có thể lập đội với nhau, cùng nhau thông quan phó bản vô hạn lưu.

Cho nên, các người chơi đã tự thành lập nên hiệp hội trò chơi cùng diễn đàn trò chơi, một vài người sau khi thông quan phó bản sẽ treo bán phương thức công lược lên trên diễn đàn giao dịch.

Chẳng qua hiệp hội Hành Tinh bọn họ lúc này lập đội là muốn thông quan một phó bản cấp A có thể nói là hung danh hiển hách ——

Phó bản này đã mở ra lần thứ 36, tạm thời chưa có ai đi đến kết cục cuối cùng, thậm chí mỗi một lần mở ra gần như đều sẽ khiến toàn quân bị diệt.

Sở dĩ nói là gần như, bởi vì lần phó bản mở ra gần đây nhất đã có một người may mắn thoát ra, vừa lúc bị hiệp hội bọn họ phát hiện, lấy giá cao mua lại tin tức độc quyền về phó bản từ người đó. Sau đó bọn họ thành lập một tiểu đội tinh anh, mua sắm thẻ trò chơi này, muốn tranh thủ trở thành đội đầu tiên hoàn thành phó bản, thu hết tất cả phần thưởng vào trong túi hiệp hội.

Nghĩ đến đây, Khổng Băng lại cảm thấy gánh nặng trên vai nặng thêm một phần.

Hiệp hội của bọn họ chỉ là hiệp hội tầm trung, cho dù là đội trưởng tiểu đội tinh anh như hắn cũng chỉ mới miễn cưỡng đạt tới cấp A theo hệ thống phân cấp của thế giới vô hạn lưu mà thôi.

Mà thẻ trò chơi hắn bắt được, mặt trên là một nữ quỷ mặc áo cưới đỏ nở nụ cười thần bí, dưới chân nàng là thây sơn biển máu vô cùng vô tận.

Vô số bộ xương khô vươn tay về phía trước, muốn bắt lấy nàng, lại giống như muốn bò ra khỏi địa ngục.

Căn cứ theo quy tắc người chơi khám phá ra, mỗi khi trong phó bản trò chơi chết mất một người, đến trò chơi tiếp theo trên thẻ sẽ có nhiều thêm một bộ xương khô.

Liệu trong số bộ xương khô địa ngục này, sẽ có phần cho ba người bọn họ sao?

"Cốc cốc cốc." Cánh cửa đang khoá bị gõ vang.

Khổng Băng nâng lên cảnh giác, hai người đồng đội nhìn hắn, một người cầm kiếm gỗ đào, một người cầm gương bát quái, cảnh giác tiến đến cạnh cửa.

Bất luận là hình ảnh trên thẻ trò chơi hay thông tin được cung cấp đều cho thấy đây là kiểu phó bản kinh dị Trung Quốc, cho nên cả ba người đều mang theo đạo cụ thu được trong các phó bản cùng loại ——

Khác với những tiểu thuyết vô hạn lưu mà người chơi có thể thông qua phó bản đạt được sức mạnh không tưởng, trong trò chơi vô hạn lưu hoang đường này, người chơi chỉ có thể lấy thân thể con người yếu ớt kéo dài hơi tàn trước đùa bỡn của quái vật, cùng lắm lợi dụng một ít đạo cụ để gia tăng tỷ lệ sống sót.

Kẽo kẹt ——

Cửa bị mở ra, thứ đầu tiên tiến vào trong mắt bọn họ lại là một cái màn hình TV thật lớn.

Ba người đều sửng sốt —— Sadako? Không đúng, thế này là sai quốc tịch rồi?

"Người chơi?" Giọng nói hơi hơi nâng lên mang theo chút kinh ngạc cùng ngạo mạn.

Người tới ôm chiếc TV cổ điển dày nặng một cách nhẹ nhàng, dáng người cao lớn đĩnh bạt. TV vừa dịch chuyển, để lộ ra ngũ quan tuấn mỹ lưu loát, khóe môi treo lên nụ cười lười biếng, chỉ là trong mắt mang theo một cỗ bừa bãi phóng đãng khó tả.

Nhóm ba người đều vô thức ngừng thở, lập tức nhận ra người tới.

Người chơi solo* duy nhất nằm trong top 10 bảng xếp hạng trò chơi vô hạn lưu, trong ba năm nay xuất nhập vô số phó bản có độ nguy hiểm cao, lại luôn luôn thông quan hoàn mỹ, chưa từng thất bại ——

Thích Hoán

*Cô lang - ko biết dùng từ gì, nghe phèn quá

Khổng Băng toát mồ hôi tay: Người chơi cao cấp như Thích Hoán hẳn là phải đi phó bản cấp S mới đúng chứ, chẳng lẽ cái phó bản cấp A này lại có đồ vật nào đáng giá để Thích Hoán tới xem hay sao?

Nhưng Điền Đồng vẫn luôn không tim không phổi, lập tức vẫy đuôi đi lên: "Thích Thần! Ngài cũng tới phó bản này sao!"

Thích Hoán chỉ gật gật đầu, không giải thích gì nhiều.

Hắn đã quen vượt phó bản một mình, từ trước đến nay coi người khác như không khí, vừa rồi mở cửa chỉ vì muốn tìm nguồn điện.

Hắn vừa bước sang một bên, ba người còn lại cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh ngoài cửa.

Cả bốn người đều bị vây trong một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, đối diện chắc là phòng Thích Hoán. Cửa bị phá một cách thô bạo, TV cùng đĩa DVD trong tay hắn hẳn là lấy từ trên kệ TV đối diện sô pha phòng khách, nguyên nhân có lẽ bởi vì ổ điện trong phòng khách đã bị hỏng.

"Ngài phát hiện ra điều gì sao?" Trần Thị tiến lên dò hỏi.

Thích Hoán nghịch nghịch chiếc đĩa DVD, liếc hắn một cái, có vẻ là người thông minh. Vì thế rút từ trong túi ra một chồng thiệp mời ném cho bọn họ: "Ta phát hiện ở trên bàn trà phòng khách."

Thiệp mời chỉ độc một màu đỏ, mặt trên có hoa văn long phượng trình tường, ở giữa là một chữ "Hỉ" rất rất lớn.

Khổng Băng mở ra, vừa mới nhìn thấy dòng chữ to thiếp vàng ở bên trên, sau lưng bỗng thổi tới một luồng âm phong, khiến toàn thân hắn nổi da gà.

"Các vị đại nhân:

Trân trọng thông báo ngày 15 tháng 7 năm 2004 nông lịch, Khổng Băng cùng ___ sẽ cử hành hôn lễ tại thôn Hoè gia, hôn lễ diễn ra vào lúc 6 giờ chiều.

Kính mời hạ cố!"

Thôn Hòe gia, cạnh mộc có quỷ*.

*Chữ 槐 (hoè) -- tách ra là 木 (mộc) và 鬼 (quỷ) --- (đó là lý do các truyện klinh dị TQ đều thấy xuất hiện cây hoè)

15 tháng 7, tết Trung Nguyên, quỷ môn mở ra.

Bất luận là thời gian hay địa điểm đều tuyệt đối không thích hợp tổ chức hôn lễ.

Hơn nữa, bên tân lang là hắn, vậy còn bên tân nương đang để trống tên kia là ai?

Chẳng lẽ là nữ quỷ mặc áo cưới đỏ trên thẻ trò chơi?

Trần Thị ở bên cạnh hắn lấy điện thoại ra xem thời gian: "Hôm nay chính là 15 tháng 7 nông lịch."

"Vậy đêm nay tôi phải làm cái đám cưới quỷ này ư?" Điền Đồng phàn nàn, ánh mắt đảo qua thiệp mời của bọn họ, "Mọi người cùng nhau kết hôn sao?"

Vừa rồi mỗi người đều lấy một tấm thiệp mời, Khổng Băng lúc này mới nhìn đến những thiệp mời khác: "Mỗi tấm đều có tên một người chơi khác nhau, Thích Hoán, tôi, lão Trần, cậu."

Nơi này chỉ có bốn người, cho nên tấm thiệp mời thứ năm không có người nhận.

"Ta không tìm được Tôn Lộc." Thích Hoán nói ra tên tân lang trên tấm thiệp mời cuối cùng, "Nhưng ta phát hiện một chiếc DVD."

Y đứng lên, vỗ vỗ TV vài cái.

Trên màn hình TV xuất hiện bông tuyết, tiếng kèn xô na thô ráp nhưng vui vẻ vang lên, hình ảnh cũng dần dần hiện lên ổn định và rõ ràng.

Góc trên bên phải hiển thị thời gian là 8 giờ tối qua.

Khuôn mặt Khổng Băng quay về phía ống kính, cười vô tư: "Nào, chúng ta lại uống một chén!"

Hắn có lẽ uống say rồi, trên mặt đỏ ửng, tay cầm camera vẫn luôn run run, nhưng cuối cùng vẫn thành công quay lại toàn cảnh đại tiệc phía sau.

Trên bàn tròn bày đầy gà vịt thịt cá, vài bình rượu trắng được đặt tùy tiện, các thôn dân uống đến da mặt đỏ lên, Khổng Băng đang cầm camera cũng được kính rượu.

Điền Đồng uống say đến mức ngã nhào sang một bên, bị thôn dân dựng dậy uống tiếp.

Trần Thị cau mày uống từng ngụm rượu nhỏ, bên tay phải hắn, Thích Hoán đang giơ chén rượu lên nghiên cứu.

Sau đó, camera lia tới một góc ——

"Tôi không uống! Không muốn uống!" Tiếng kêu cơ hồ xé giọng truyền ra từ một nam nhân bị thôn dân vây quanh.

Hắn lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, giờ phút này mặt trắng như tờ giấy, liên tục tránh rượu mời khắp nơi, dù bị lôi kéo quần áo cũng muốn thoát khỏi vòng vây của thôn dân.

"Sao lại không uống? Rượu ngon như vậy không uống, là không cho chúng ta mặt mũi đúng không?" Người trung niên dẫn theo thôn dân đi mời rượu đột nhiên đập bàn, hét lớn.

Nam nhân sửng sốt, thế mà bị quát làm cho co rúm người lại.

Cái động tác này kích hoạt phản ứng dây chuyền, người đàn ông trung niên trực tiếp đổ chén rượu lên người hắn: "Còn không uống thì không thèm nể mặt nữa!"

Thôn dân vây quanh hắn cũng giơ cao chén rượu, từng người từng người một đổ chén rượu lên trên người hắn: "Trưởng thôn nói rất đúng! Uống một chén! Uống một chén! Uống một chén!"

Ngay cả Khổng Băng cầm camera cũng điên điên khùng khùng nâng một bình rượu rót lên: "Uống một chén! Uống đi! Anh em!"

Từng bình rượu trắng bị người rót xuống một cách xúc phạm, chỉ chốc lát sau toàn thân nam nhân đều là rượu.

Hắn lại không hề có ý phản kháng, chỉ ngồi xổm xuống run lên bần bật, giống như cừu non đợi làm thịt.

"Hắn sẽ chết." Thích Hoán mở miệng, cảm xúc mọi người đều không thích hợp, quá cuồng nhiệt quá điên cuồng, mà trưởng thôn mở đầu gây náo loạn lại càng không hề che giấu sát ý.

Đúng như bọn họ dự đoán, không biết là ai trong đám đông này làm đổ ngọn nến đỏ trên bàn, ngọn lửa ngay lập tức bao trùm lấy nam nhân!

"Ha ha ha ha ha, uống đi!" Khổng Băng đang cầm camera không hề có chút thương hại, thậm chí còn rót thêm một chén rượu, cười to trước ngọn lửa đang bốc cháy.

Cạch.

Video dừng lại ở đây.

Điền Đồng nói: "Người đó là Tôn Lộc? Người chơi đầu tiên bị giết chết? Chúng ta đã tiến vào phó bản ngày hôm qua nhưng sau đó say rượu nên mất trí nhớ?"

Rầm rầm ——

Tiếng đập cửa vang lên, nhưng lần này là đến từ phía ngoài cửa.

"Các vị khách quý, mọi người đã tỉnh chưa?" Giọng trưởng thôn vang lên.

Cùng lúc đó, trước mắt bốn người đều bắn ra một màn hình sáng, chính là nhiệm vụ hệ thống khoan thai tới muộn:

【 1. Hoàn thành hôn lễ

2. Sống sót

Chúc ngài chơi game vui vẻ! 】

Cạnh cây hòe, trong một ngôi nhà nhỏ.

Hí Hạc buông son môi.

Người ở trong gương, da thịt như tuyết, môi đỏ như máu, chỉ là nhìn lên một chút, lại thấy một chiếc khăn voan đỏ không hiểu phong tình che mất đi đôi mắt xinh đẹp.

Cậu thở dài trong lòng: "Trò chơi bắt đầu rồi."

- ----------------------------------

*Trích đoạn phần sau:

Cơn gió lạnh lẽo từ phía sau Thích Hoán thổi tới, làm lay động chiếc khăn voan đỏ.

Da trắng môi đỏ, sống động rực rỡ, kinh tâm động phách.

Cho dù chỉ có non nửa khuôn mặt kinh hồng thoáng hiện, cũng đủ để lưu lại trong lòng người ấn tượng thật sâu.

Hoạt sắc sinh hương.

Trong đầu Thích Hoán hiện lên bốn chữ này.