Trong ký túc xá cái gì cũng có, chất đầy bừa bộn. Trên một chiếc giường trống có chất chồng một đống sách lớn, Tô Trí và Trần Tử Gia đang cố thử moi một cuốn sách trong đám sách đó ra. Nhìn thấy Tô Thố tiến vào, Trần Tử Gia chỉ vào sách nói: “Nhìn xem có cần cuốn nào không.”
Tô Thố ngồi ở mép giường, bắt đầu lật từng quyển một, cuốn sách nào có thể dùng được, cuốn nào có thể mang về cho đám bạn mình. Từ đó cũng có thể sâu sắc nhận ra được hệ Quản lý học và hệ Vật lý học khác biệt to lớn ra sao, đống tài liệu sách giáo khoa này không thể nói là xem không hiểu, nhưng cũng không thấy có nhiều thú vị.
Trong sách nhẹ nhàng rơi ra mấy tấm giấy, mặt trên giấy viết những chữ tiếng Anh chi chít nhưng ngay ngắn. Chữ viết tiếng Anh kia vô cùng xinh đẹp, Tô Thố đã bị thu hút, không khỏi nhìn nhiều thêm vài cái. Những dòng chữ tiếng Anh ấy tối nghĩa khó hiểu ấy, lấy trình độ của Tô Thố mà nói, muốn nhìn vào đó là có thể hiểu rõ cơ hồ là một nhiệm vụ rất khó khăn.
Trần Tử Gia thấy cô đang nhìn mấy tấm giấy ấy, sững sờ một chút, liền ôm vài cuốn sách đặt tới trước mặt Tô Thố, cũng ngồi lên trên chiếc giường trống kia: “Là anh viết .”
“Đọc không hiểu, ” Tô Thố ngẩng đầu khe khẽ mỉm cười, lại cúi thấp đầu xuống, đem mấy tờ giấy cất vào trong cuốn sách kia: “Em từ lâu rồi đã phát hiện ra tiếng Anh của em hết cứu nổi rồi.”
” Bữa tiệc chúc mừng kết thúc vở kịch tối hôm đó, em không tới.”
Tô Thố nghiêm túc nghiên cứu chồng sách kia, “Uhm” trả lời một tiếng: “Dạ, Dương Tuyết nói giáo sư Bạch bỗng nhiên tìm em, em đã quay về trường. Em nhớ là mình có nói với Ưng sư tỷ rồi mà.”
Trần Tử Gia không nói gì. Tô Thố biết anh ấy đang nhìn mình, cũng không nói chuyện, liền cứ như vậy lật sách. Ký túc xá yên tĩnh lạ thường.
Lúc này giọng nói của Tô Trí cất lên cũng rất lớn. Anh ấy ở bên đầu kia cất giọng hỏi cô: “Nghỉ hè em không về nhà đúng chứ? Muốn anh cầm gì lên cho em không?”
“Không cần đâu anh, em cũng đâu phải anh. Anh có khi nào nhìn thấy em đi ra ngoài xách một đống đồ chưa hả?”
Hơn mười ngày sau, anh ấy và Ưng Thần sẽ cùng nhau về nhà một đoạn thời gian để chia tay với người thân, sau đó lại trở về thành phố, đáp máy bay đi nước Pháp, bắt đầu ở nơi đó sống một cuộc sống của những du học sinh. Có thể thấy rằng, dựa vào sự quan tâm yêu thương của bậc phụ huynh, đồ đạc mang theo của bọn họ xách không nổi nữa rồi.
“A Thố, anh hỏi em, ” Tô Trí đình chỉ việc thu dọn đồ đạc, thần thái vui vẻ vô cùng đi lại: “Anh đi rồi em vui mừng lắm đúng không? Nhịn anh suốt ba năm, từ nay rốt cuộc cũng không còn người léo nhéo bên tai em rồi hả ?”
Nhận ra ngay sự nghiêm túc của anh trong câu hỏi kia, Tô Thố ngửa mặt lên mỉm cười. Nhẹ giọng nói: “Không có chuyện đó đâu. Dù có đi đến đâu chăng nữa anh vẫn là anh trai em.”
Khuôn mặt cô ngập tràn nét cười, thần sắc thản nhiên. Hốc mắt của Tô Trí cay cay, anh quay đầu đi, rồi giật mình cảm thấy, ba năm nay, hai anh em mặc dù ở chung một thành phố, trường học cách nhau gần như vậy, nhưng so với trước kia hai người họ ngược lại còn xa lạ nhiều hơn. Rất nhiều khi, tuy rằng là anh trai em gái, nhưng về tấm lòng, trái lại còn không bằng được với một người dưng. Đáy lòng anh lại thở dài một hơi, nhìn thấy Tô Thố cúi đầu, bèn liếc mắt ra hiệu với Trần Tử Gia.
Chọn xong sách, Tô Thố đi khỏi ký túc xá nam, Trần Tử Gia đuổi theo, hai người sóng vai đi xuống dưới lầu.
“Tống quân thiên lý, chung tu nhất biệt. ” ( Tiễn nhau ngàn dặm thẫn thờ, cuối cùng cũng phải có giờ chia tay. )Tô Thố có tâm trêu ghẹo, nói như vậy.
Cô nhìn quanh bốn phía, nhưng bông hoa Ngọc Trâm trong hoa viên chen chúc nhau từ trong đám lá xanh nhô đầu ra. Trong cảnh chiều hôm mông lung, từng nhành hoa trắng leo trèo trên những tán lá xanh tươi, giống hình ảnh chiếc thuyền trắng nhỏ lênh đênh trên biển xanh rì rào vỗ sóng, không biết lênh đênh đâu là bến bờ.
“Anh cũng phải đi rồi.”. Ánh tà dương kéo bóng dáng anh trở thành vừa thẳng vừa dài, “Sắp tốt nghiệp rồi, Hứa Nhất Hạo cũng phải quay trở lại.”
Tô Thố để một đống sách vào giỏ xe, sau đó nói: “Thế giới thật nhỏ, dù ở đâu cũng có thể liên lạc.”
Hai hàng lông mày anh thoáng nhăn lại, khuôn mặt anh tuấn sinh động làm cho người ta tan nát cõi lòng. Tay Tô Thố đặt trên hai tay lái xe đạp, hai tay anh cũng không khách khí phủ lên trên, đem tay Tô Thố nhốt vào lòng bàn tay mình, giống như một khối ngọc, không tính là quá ấm áp.
Anh ấy nói, Mễ Thi tựa như em gái của anh. Lúc còn rất nhỏ, cô ấy từng bởi vì sự trêu ghẹo của anh mà thiếu chút nữa chết đuối ở trong hồ, chính cô ấy cũng không nhớ được, nhưng anh thì luôn thấy áy náy đến tận bây giờ. Sau khi lên đại học, anh không nghĩ tới cô ấy cũng tới Tây Đại, anh tận tâm tận lực quan tâm cô bé, giống như là Tô Trí đối với em vậy. Bởi vì nguyên nhân của cô ấy, các cô gái khác cũng sẽ không có suy gì khác với anh, nhất thời cũng cảm thấy giải thoát. Cô bé khi nào thì thích anh, anh hoàn toàn không biết. Khi đó anh liền cùng cô bé nói rất rõ ràng, nhưng cô bé vẫn nói với anh, chỉ cần anh còn chưa có bạn gái, cô bé sẽ luôn ở bên cạnh anh. Cô bé là một người quật cường như vậy——
Trời chiều dần dần biến sắc, Tô Thố thất thần nhìn đám hoa Ngọc trâm có màu hồng đào, như ngầm trộm nghe lời nói của người bên cạnh, cảm thấy cảnh vật trước mặt giống như nước chảy róc rách.
“Mễ Thi rất tốt.” Tô Thố mỉm cười, nói, “Em thật thích bạn ấy.”
“Nói với anh, em có đồng ý với con bé chuyện gì không?” Đuôi lông mày của Trần Tử Gia nhảy dựng, trấn định hỏi.
“Làm sao mà em biết chứ? Quen Mễ Thi cũng lâu như vậy rồi, nói không biết bao nhiêu chuyện rồi, làm sao biết được đã đồng ý chuyện gì và không đồng ý chuyện gì chứ.” Tô Thố trả lời thong dong, thần sắc bất động lui về phía sau một bước, Trần Tử Gia phát hiện động tác của cô, cúi đầu nhìn, biểu cảm trên mặt biến mất ngay trong chớp mắt; một sức mạnh nào đó không biết tên, từ mỗi góc trong cơ thể xuyên lên, điều khiển anh cầm lấy tay cô, gần như là ngăn cản lại việc cô rời khỏi bãi đậu xe, kéo cô rơi vào trong lòng mình. Anh nắm khít khao như vậy, dù thế nào cũng không chịu buông.
Tô Thố lại không hề để ý bàn tay mình bị nắm khít khao ấy và khe hở sít sao giữa hai người, cô ôn hòa nhã nhặn, vẫy tay với mấy cô bé nữ sinh. Những nữ sinh này đến đây đều là vì muốn chụp ảnh chung với Trần Tử Gia, đang thấp thỏm không yên thì nhìn thấy Tô Thố vẫy tay cùng các cô, như kiểu được nhìn thấy giọt nước trong sa mạc vậy, mấy cô ấy cấp tốc chạy đến chỗ họ.
Tô Thố chưa bao giờ nhìn thấy Trần Tử Gia ở trước mặt người ngoài thất lễ, ở trước mặt các em lớp dưới đương nhiên sẽ càng không để chuyện đó xảy ra. Anh lần đầu tiên đánh giá lại cô, lắc đầu cười khổ, chậm rãi nới tay, quay đầu nhìn về mấy em sinh viên lớp dưới, cười lịch sự. Nụ cười này đã hút hồn mấy cô gái nhỏ, khuôn mặt họ đỏ hồng lên như quả táo, lúng ta lúng túng nửa ngày không biết mở miệng thế nào.
Nhận lấy chiếc máy ảnh trong tay của một em sinh viên năm nhất, Tô Thố cười khanh khách: “Tôi chụp cho mọi người một bức nào.”
Đèn flash lóe lên, trên flat screen TV của máy ảnh hiện lên nụ cười hạnh phúc của các em ấy, loại hạnh phúc rất đơn giản đó.
Buổi lễ tốt nghiệp của sinh viên năm tư ngày đó Tô Thố bởi vì công việc của phòng thí nghiệm đã đi cùng giáo sư Bạch đến Tây Đại một chuyến. Cô đạp xe lướt qua từng ô bãi cỏ vuông vắn. Một đám sinh viên tốt nghiệp năm tư cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp và tấm bằng học vị đứng ở mỗi góc sân trường lớn tiếng ồn ào. Mọi người mặc đồng phục học sĩ thật dài, cũng hoàn toàn không biết nóng là gì, lưu luyến các nơi trong trường học, lớn tiếng ồn ào nói giỡn. Nhưng vẫn có những cảm xúc vô cùng lúng túng. Vài năm thời gian, thời gian như bóng câu, Tô Thố có thể tưởng tượng, tâm tình của bọn họ bây giờ phong phú dị thường, lại rất khó để miêu tả ra cảm giác rõ rệt nhất trong đó.
Thời điểm rời khỏi phòng thí nghiệm, thời gian đã rất trễ rồi. Vầng trăng lưỡi liềm kia như mộng du lướt qua các ngọn cây, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, trên mặt cỏ khắp nơi đều là người, một cây đàn ghi-ta, mấy lon bia, tiếng ca khàn khàn càng lúc càng xa; hát ca lệ rơi đầy mặt, không biết hôm nay là ngày nào, không biết bản thân mình tỉnh táo hay đang trong cơn mơ.
Mỗi người đều biết, lại tự dựng cho mình một cái mốc, bất luận là đẹp hay xấu, dù sao cũng do chính mình xây dựng lên.
Ngày hôm sau buổi lễ tốt nghiệp, Tô Trí liền mang theo Ưng Thần trở về nhà. Trước kia các bạn hồi trung học cũng có một số đã về, phần lớn là đều học nghiên cứu sinh, nam nữ đều có. Đã hơn một năm không gặp mặt, thời điểm gặp mặt thì cực kỳ náo nhiệt, vừa cảm khái vừa thổn thức không thôi. Thời trung học quan hệ giữa các bạn với nhau có thể thân thiết vô cùng, thân thiết đến mức không có chuyện gì là không nói được, suốt đêm không ngủ thức trắng tâm sự đến hừng đông, là một loại tín nhiệm vô điều kiện.
Bọn họ có một cuộc tụ tập ở nhà một bạn học, mượn rượu mạnh dạn nói chuyện kinh nghiệm, chuyện lý thú, chuyện tình yêu trong quá trình học đại học…. Nhìn thấy Ưng Thần, mọi người nháy mắt ra hiệu với Tô Trí, dù thế nào phải chuốc rượu cô. Ưng Thần uống có mấy chén đã gần như say, ngồi cùng một chỗ tán gẫu với các bạn nữ khác, nghe các cô nói về chuyện thời còn học trung học, đều là chuyện cô chưa từng nghe qua .
Một cô bạn rất hay nói, nhìn Ưng Thần nói: “Khi đó Tô Trí trong trường học là vương tử trong lòng mọi người đó, kiêu ngạo, thậm chí có chút tự cao tự đại. Vậy mà bây giờ cư nhiên bị bạn quản giáo được.”
Ưng Thần bật cười, cô thật sự không biết đây có tính là khen ngợi không nữa, bèn khách khí trả lời : “Mình có nghe Tô Thố nói qua.”
Cô bạn kia hít vào vài tiếng nói: “Tô Thố a, thật sự là vô cùng xinh đẹp, khí chất cũng tuyệt lắm. Mỗi lần cô bé tìm đến Tô Trí, ánh mắt của đám con trai trong lớp lúc nào cũng sáng như đèn pha. Cô bé hiện tại có bạn trai rồi đúng chứ?”
Sau một lúc sửng sốt Ưng Thần lắc đầu: “Không có.”
Một cô bạn khác giật mình: “A, chưa ? Tớ cứ nghĩ người theo đuổi cô bé đó sẽ xếp thành hàng dài .”
Tán gẫu mãi các cô ấy cũng chỉ nói về chuyện các bạn học cùng trường hồi trung học, Ưng Thần không có chung đề tài nói với các cô bạn, nên đi ra một bên bắt đầu lật xem quyển album ảnh. Người bạn chủ bữa tiệc này thích chụp ảnh, mấy cuốn dày cồm cộp thế kia có thể dùng để giết thời gian. Loại hình ảnh chụp phong phú, mỗi một tấm chụp đều đẹp không cách nhau là mấy, sắc thái mẫn cảm đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Khi ánh mắt của cô dừng trên một bức ảnh chụp, ánh mắt như muốn lòi ra, như kiểu bị người ta hạ chú, kinh ngạc, đủ loại tình cảm ngạc nhiên thay nhau đánh úp đến.
Không biết bao lâu sau cô mới làm giảm đi khiếp sợ, vội vàng nghiêng đầu, sốt ruột kêu: “Tô Trí, qua đây đi!”
Tô Trí loạng choạng đi tới. Hắn uống có đến bảy phần say rồi, nhưng khi nhìn vào bức hình, độ cồn trong người bỗng chốc tiêu tan hết, sự chấn động và kinh ngạc so với Ưng Thần chỉ có hơn chứ không kém. Đầu óc anh phản ứng so với lúc bình thường nhanh hơn, kiểu như trong đại não bị một vật gì đó va chạm vang lên một tiếng nổ cực lớn.
“Anh xem, nam sinh này có khí chất rất giống Hứa Nhất Hạo?” Tầm mắt Ưng Thần dán chặt lên bức hình đến cả chớp mắt cũng không dám, thấp giọng nói. Cô cũng biết Tô Trí sớm đã nhìn ra, nhưng vẫn không nhịn được nói ra, như là muốn xác nhận.
“Ừ.” Giọng nói Tô Trí phiền muộn, giống như từ bụng vọng lại.
Trên bức ảnh chụp tiết trời đang vào đầu xuân, Tô Thố và một cậu nam sinh đang đứng dưới gốc cây Lê, trên cây hoa Lê nở rộ um tùm, những đóa hoa nở sau tranh nhau với đóa hoa nở trước, giống như hoa tuyết rơi vậy, bay từ cành cây với màu mực xanh lao xao tới bờ vai hai người họ. Tô Thố hơi ngẩng đầu, trên mặt là một kiểu nụ cười vô thanh mà dịu dàng, một nụ cười chân chính phát ra từ tận đáy lòng, cặp mắt của cô giống như một hồ nước với làn gió xuân ve vuốt trên mặt hồ. Không cần phải nói Ưng Thần là chưa từng gặp qua nét mặt này, ngay cả Tô Trí cũng chưa gặp qua nữa là. Khuôn mặt của cậu nam sinh ấy tuy rằng đang quay mặt đi nhưng vẫn lộ ra nét đẹp bóng loáng, mũi dọc dừa, cái trán và chiếc cằm trơn bóng, thật sự rất khôi ngô tuấn tú, trong bức ảnh chụp cậu ấy hơi cúi đầu, giơ tay vén lên những lọn tóc của Tô Thố phân tán ở trên tóc mai, động tác của cậu ấy rất nhẹ, như kiểu vài sợi tóc kia là toàn bộ thế giới, những thứ trân quý nhất của cậu hay sao đó. Con mắt đen dài xinh đẹp đang lặng lẽ nhìn Tô Thố, chỉ nhìn cô ấy. Hai người cứ như vậy đối diện với nhau, thời gian tựa hồ cứ như vậy ngưng lại.
Trong bức ảnh chụp hết thảy đều đẹp như vậy, giống như cảnh tượng xuất hiện trong mơ, chứ không phải sự thật. Trong lúc ngẩn ngơ ấy, Ưng Thần còn tưởng rằng do mình bị ảo giác. Cô ngưng lại ánh mắt, nhìn đóng đinh một lát trên hai bóng dáng dưới gốc cây Lê kia, mới tin đây không phải là ảo giác.
Tô Trí không biết mình đã dùng bao lâu mới chuyển từ trong khiếp sợ sang tỉnh táo lại, gọi người bạn học là chủ nhà tới.
“Ảnh chụp là chuyện gì vậy? Cậu nam sinh này là ai?”
Người bạn này từng là bạn đồng cấp với Tô Trí, quan hệ coi như không tệ; lúc học trung học bị bệnh nặng phải tạm nghỉ học nửa năm, bởi vậy mới bị đẩy xuống một cấp học lại, sau đó học cùng lớp với Tô Thố.
“À, cậu ta?” Người bạn đó nhìn thấy biểu cảm bất định của Tô Trí, lập tức cũng tỉnh rượu, giải thích nói: “Cậu ấy là Giang Vi Chỉ đó.”
“Giang Vi Chỉ?” Tô Trí nhai đi nhai lại cái tên này.
“Bạn học trung học của tôi. Khi đó sự nổi bật của cậu ấy ở trường học không ai bì kịp, ngay cả cậu cũng không sánh bằng cậu ta đâu. Tấm hình này là lần đó năm cuối cấp đi chơi xuân tôi chụp lại, đại khái là vào thời điểm tháng ba tháng tư. Lúc đó một mình tôi mang theo máy ảnh lang thang trên núi, kết quả liền nhìn thấy hai người bọn họ, hai người đó với bộ dáng này đứng ở dưới tàng cây, trong ánh mắt của bọn họ chỉ nhìn thấy đối phương. Loại cảnh tượng đẹp như tranh vẽ đó, tôi nhịn không được ngứa tay vô cùng, âm thầm chụp lại. Bởi vì là chụp lén, nên bọn họ đều không biết.”
Mí mắt Tô Trí nhảy dựng lên, anh cúi đầu nhìn ảnh chụp, trầm tư nói: “Giang Vi Chỉ? Trong trường học có nhân vật như vậy ư, sao tôi lại hoàn toàn không biết nhỉ?”
“Cậu ấy năm ba trung học mới chuyển trường tới, cậu đương nhiên không biết cậu ta. Cậu ta là nhân vật thiên tài, quả thực không phải là người phàm a. Cho nên sau này. . . . . . cha mẹ cậu ta đều là giáo sư đại học, gia giáo vô cùng tốt, người cũng thông minh, đa tài đa nghệ. Piano đàn rất khá, đã giành được cấp 9; cờ vây cũng không tệ, có bạn học đã từng nhìn thấy cậu ta chơi cờ cùng Tô Thố, thua cũng không nhiều. Những hứng thú đó không khác biệt lắm với Tô Thố, cho nên sau này cậu ta và Tô Thố mới có thể đến với nhau. Thành tích của cậu ta cũng vô cùng tốt, từ sau khi cậu ta chuyển đến, mỗi lần đều xếp thứ nhất, cao hơn rất nhiều so với người xếp thứ 2. Học kỳ một năm ba trung học cậu ta tham gia cuộc thi Vật lí toàn quốc, giành được giải nhất, trực tiếp được tuyển thẳng vào đại học, à, chính là trường đại học mà Tô Thố hiện tại học đó.”
Tô Trí kinh ngạc, ngã xuống trên ghế sofa. Hắn ôm đầu tự lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy.”
Ưng Thần nhìn bức ảnh chụp, cũng mù tịt không rõ manh mối. Trầm mặc một lúc cô hỏi: “Chuyện của Giang Vi Chỉ và Tô Thố, các bạn học đều biết sao?”
“Rất ít người biết. Hai người bọn họ khi đó rất cẩn thận giấu giếm, dù sao cũng là học sinh cuối cấp. Tôi trước khi lang thang trên núi gặp phải bọn họ, hoàn toàn không biết chuyện. Hơn nữa sau này Giang Vi Chỉ qua đời. . . . . .”
Tô Trí đứng bật lên: “Sao lại thế?”
Trên mặt người bạn học hiện lên biểu cảm thương xót, thấp giọng nói: “Cứu người. Chính là chuyện sau khi chơi xuân kết thúc không bao lâu. Giang Vi Chỉ thấy có người nhảy sông, cũng nhảy theo xuống, kết quả người thì cứu được lên, nhưng cậu ấy lại bị mắc kẹt lại . . . . . Các thầy cô rơi nước mắt nói ông trời ghen ghét kẻ có tài, cho nên mới sớm như vậy đã lấy đi sinh mệnh của cậu ấy. Thật giống như ngôi sao băng chợt lóe lên rồi biến mất a, ” Nói xong cậu bạn ngừng một chút, hít sâu một hơi, “Sau này chúng tôi mới biết được, bạn nữ nhảy sông đó là muốn tự sát, nhưng người tự sát không chết, một người bạn học tốt như vậy lại. . . . . . đoạn thời gian đó, tất cả mọi người đều âm thầm mắng cô bạn đó.”
Tô Trí im bặt hàn toàn. Ưng Thần im lặng, còn coi như có lý trí: “Vậy sau đó, A Thố như thế nào?”
“Lễ truy điệu và lễ tang cậu ấy đều không tới, tất cả mọi người đều đi tìm cậu ấy, nhưng không có người biết cậu ấy đã đi nơi nào. Nhưng thời điểm trong trường học, cậu ấy nhìn không hề có sự thay đổi nào, thật sự cái gì cũng không thay đổi, ngoại trừ việc thay thế được Giang Vi Chỉ trở người xếp thứ nhất khối. Tô Trí, cậu cũng biết, Tô Thố lúc trước đó thành tích cũng không được tính là tốt, tôi là bạn học của cậu ấy nửa năm, lại ngồi sau cậu ấy, trừ lúc lên lớp học bài, trước nay chưa từng thấy cậu ấy sờ qua sách giáo khoa, trong cặp của cậu ấy luôn nhét loại sách khác, những cuốn mà ngay cả tên chúng tôi cũng chưa từng nghe qua, cũng không phải là sách phục vụ cho phương diện học tập. Bình thường các bài tập cậu ấy đều trực tiếp lấy của Giang Vi Chỉ chép xong rồi nộp bài, Giang Vi Chỉ cũng không quản, chỉ nhìn cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng; cậu ấy thậm chí còn tận lực học bút tích của Tô Thố, giúp cậu ấy làm bài tập, Thầy giáo có một lần đã phát hiện ra. Nhưng, một Tô Thố như vậy, lần thi tháng cuối cùng đó, như một kì tích cậu ấy đã giành được vị trí xếp thứ nhất toàn trường với điểm số cao nhất, sau này thi cao đẳng cũng vậy, cho nên mới dễ dàng thi được vào Hoa Đại.”
Ưng Thần cùng Tô Trí mờ mịt nhìn nhau, sự kinh ngạc đã không còn, chỉ còn lại không biết phải làm sao. Không có người biết phải làm sao bây giờ. Chân tướng rõ rành rành, bọn họ ngược lại mất đi dũng khí tiếp tục tìm hiểu đi sâu vào câu truyện.
Người bạn học dừng lại thở dài: “Sau này cũng có bạn đoán được quan hệ bất thường của bọn họ, cũng không có người ở trước mặt Tô Thố nhắc tới Giang Vi Chỉ, sau đó, chúng ta cũng đều học đại học khác nhau. Thời trung học cũng như vậy mà đi qua.”