Dịch: Luxarita
Nhưng vừa mới hết kỳ nghỉ, chưa kịp làm gì thì kỳ nghỉ đông đã đến.
Vừa mới gian nan đối phó cuộc thi xong nên giờ trên gương mặt mỗi người dường như đều biến vẻ suy tư thành nụ cười khoan khoái. Hôm rời khỏi trường, Tô Thố đi Tây Đại tìm Tô Trí cùng nhau về nhà.
Vừa đến dưới lầu liền nhìn thấy Ưng Thần một mình ngồi ngẩn người bên cạnh bồn hoa đầy tuyết. Khoé mắt đỏ hoe, vừa nhìn đã biết vừa mới khóc xong. Hôm qua tuyết rơi một trận lớn, hôm nay nhỏ đi rất nhiều, nhưng cứ lất phất dường như chẳng có vẻ gì là muốn ngưng rơi, tuyết phủ đầy trên mặt đất, có lẽ dày hơn cả tấc. Cô mặc chiếc áo lông màu xanh, bốn phía toàn tuyết trắng, sự đối lập về màu sắc vô cùng mãnh liệt, dường như tất cả hơi lạnh đang phủ trên nền tuyết trắng kia đều là một màu xanh ngắt.
Trước đó một khoảng thời gian, Ưng Thần và Tô Trí tranh cãi với nhau một trận kịch liệt, mâu thuẫn đó dường như ai cũng biết, tin đồn chia tay lan truyền xôn xao, ngay cả cô cũng biết. Nét mặt Tô Thố trầm xuống, chẳng lẽ hai người lại vừa cãi nhau?
Cô đi qua kéo Ưng Thần đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Sư tỷ, sao không lên tìm Tô Trí?”
Ưng Thần nhìn Tô Thố, khoé mắt lại đỏ hoe, nỗi bi thương trong lòng đã không cách nào đè nén được, nghẹn ngào nói: “Bà ngoại chị vừa mất, mới sáng nay thôi, bà nhắm mắt ngay trước mặt chị, chị là do một tay bà ngoại nuôi nấng nên người…”
Tô Thố ôm chặt lấy cô không nói lời nào. Ưng Thần toàn thân run rẩy, nấc không thành tiếng, mỗi câu nói đều ngắt quãng bởi tiếng nấc, không câu nào trọn vẹn. Tô Thố ôm lấy cánh tay cô, không để cô ngã quỵ trên mặt đất. Tuyết vẫn rơi, thỉnh thoảng có những bông tuyết nhỏ rơi trên người họ, rồi trượt trên quần áo rơi xuống đất.
Tô Thố biết rõ, phương pháp an ủi người khác hữu hiệu nhất không phải là im lặng, mà là kể lể, chính là đem những đau khổ mình đã từng chịu đựng qua hoặc giả là những nỗi đau lớn hơn kể cho đối phương nghe. Ngẩng đầu nhìn tàng cây hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: “Khi ba mẹ em qua đời đã ôm em nói, đừng khóc, đừng quá đau lòng, sự tồn tại của chúng ta không phải là để vứt bỏ sinh mệnh, mà là để chinh phục sinh mệnh.”
Ưng Thần lau nước mắt trên mặt, yên lặng nhìn gương mặt tái mét nhưng vẫn mỉm cười của Tô Thố: “Chị hiểu rồi. Cám ơn em, Tô Thố.”
Tô Thố mỉm cười, buông cô ra.
Lúc này Tô Trí kéo hành lý từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy Ưng Thần thì giật nảy mình. Từ sau lần nói chia tay đã lâu hai người không gặp mặt, giờ nhìn trên gương mặt cô đầy dấu lệ, là dáng vẻ cô độc mà trước nay anh chưa từng thấy qua, không khỏi ngây người, vừa hổ thẹn lại vừa đau lòng.
“ Đưa vé cho em.” Tô Thố chìa tay ra: “Hai tấm.”
“ Làm gì?” Tô Trí nghi hoặc đưa vé tàu ra.
“ Một tấm em sẽ ngồi về nhà, tấm còn lại đem trả vé. Anh có thể ngồi máy bay về trễ hơn ít ngày, nếu năm nay không về cũng không sao. Chuyện ở nhà em sẽ giải thích.”
Đi một đoạn thật xa Tô Thố mới quay đầu nhìn lại theo dấu chân mình in trên nền tuyết, hai người bọn họ vẫn đứng đó. Tô Trí ôm chặt lấy Ưng Thần, Ưng Thần ghé đầu vào vai anh ta, không biết có còn khóc hay không, họ ôm nhau rất chặt, như thể vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ tách ra nữa. Có một người cũng đi qua trong gió tuyết, cảm khái vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, từ hai bóng hình kia cũng đủ để nhận thấy hai người bọn họ yêu nhau nhiều đến thế nào.
Quả nhiên kỳ nghỉ đông đó Tô Trí không về nhà, sau khi lo xong tang lễ cho bà ngoại của Ưng Thần, anh vẫn ở lại nhà cô ấy qua lễ, thuận lợi nhận được sự quý mến của trên dưới cả nhà họ Ưng, sau đó anh ta cũng đành trở về dù rằng không nỡ.
Bất luận nói như thế nào, quyết định này của Tô Trí đã gây nên hậu quả trực tiếp là Tô Thố không thể không vất vả mang theo mớ hành lý trở lại trường học. Bởi vì cô về trường trước bốn năm ngày, vừa đúng vào hai ngày mà nhà ga xe đông người nhất. Bên ngoài nhà ga người qua lại không ngớt, lại chẳng đón được taxi. Gió lạnh đến không chịu nổi, thổi vào gương mặt cô đến nỗi như muốn huỷ hoại dung nhan, mái tóc tán loạn trong gió. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, cô nhìn thấy Trần Tử Gia đang vội vàng chạy về phía cô.
“ Anh đã xuất phát sớm hơn, nhưng mấy ngày trước tuyết rơi rất lớn, trên đường kẹt xe đông lắm,” Anh vừa đón lấy hành lý của Tô Thố vừa giải thích : “Bằng không thì đã có thể đến sớm hơn, không để em phải đợi lâu như vậy.”
Hai người đi về phĩa bãi đỗ xe, nhất thời không ai mở miệng. Sau khi lên xe Trần Tử Gia mới nói: “Hôm nay không phải anh lái xe, em yên tâm.”
“Sư huynh, thật sự phiền anh quá. Em không biết di động của Tô Trí lại ở chỗ anh.” Trong xe rất ấm áp, mới vừa bị gió lạnh thổi đến chóng mặt, hơn nữa lại mệt, tính cảnh giác của Tô Thố đột nhiên thấp đi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
“ Em cũng đừng khách sáo với anh như vậy?” Trần Tử Gia thở ra một hơi, cố gắng áp chế cơn giận không biết từ đâu đến cùng với sự bất đắc dĩ của mình, “Tô Thố, tất cả những chuyện được làm vì em anh đều tình nguyện. Anh luôn nghĩ mọi cách để được làm gì đó cho em, điều duy nhất anh hy vọng chính là em đừng xa cách anh như vậy.”
Hàng ghế phía sau rộng thênh thang, hai người ngồi cách nhau rất xa. Tô Thố cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ dưới chân. Câu nói kia như mang theo dư âm lưu luyến bên tai cô, mãi không chịu tan biến, lại không ngừng lặp lại. Cô mỏi mệt gục vào đầu gối, mấy lọn tóc rơi bên ngoài mũ áo lông, mềm mại buông rũ.
Phía trước còn đang kẹt xe, không biết bao lâu nữa mới đến, tài xế nhìn chằm chằm dòng xe phía trước vẫn không hề nhúc nhích, chẳng buồn quay đầu. Tô Thố mệt đến mức mí mắt không mở lên được, mệt mỏi nói: “Em ngủ một lát, đến trường học sư huynh gọi em nhé.” Nói xong cô dựa vào cửa xe, thật sự ngủ say.
“Ngủ như vậy không thoải mái, xe mà rung…” Trần Tử Gia không nói nữa. Anh nghiêng đầu nhìn cô lúc này hơi thở đều đều, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ hấp háy, gương mặt trắng trẻo như một tờ giấy, nhưng là một vẻ mặt vô cùng thư thái, không vướng chút phiền muộn nào tựa như một đứa trẻ sơ sinh . Anh cẩn thận đỡ bờ vai để cô nằm xuống, gối đầu trên đùi mình.
Anh cúi đầu nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương mặt cô, chỉ cầu mong cho khoảnh khắc này mãi mãi không trôi.
Đèn trong phòng sáng loá, Dương Tuyết cũng đã về. Hai người đều mang theo rất nhiều đồ ăn, đành phải ngồi đó giúp đối phương giải quyết mớ thực phẩm. Dương Tuyết miệng nhét đầy thức ăn, nói: “Tớ vừa xem bảng thành tích, cậu lại đứng nhất.”
Tô Thố chẳng có biểu tình gì “Ừ” một tiếng, cắm đầu ăn món sủi cảo Đông Bắc mà Dương Tuyết mang về, thật sự là thơm quá đi.
Hai người lặng lẽ trải qua mấy ngày với lịch trình ăn no thì lên mạng, lướt net mệt thì đi ngủ, sau đó thì học kì mới cũng bắt đầu.
Bạn học cùng khoa hơn phân nửa đều đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh hoặc suy nghĩ các hướng đi cho tương lai, số người dự tính thi ngành nghiên cứu sinh của khoa không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có bấy nhiêu người, ai cũng thi ngành nghiên cứu sinh của các khoa khác, nhất thời cảm thấy khi cần dùng thì chẳng có bao nhiêu sách, những người đến tham gia tự học số lượng tăng lên đáng kể.
Tô Thố vẫn giữ thói quen học tập như trước đây, nhưng khi gần đến tháng tư, cô lại nhận lời Ưng Thần đến Tây Đại xem vở kịch tốt nghiệp của khoa kịch. Sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, bốn năm đại học cho dù có trôi qua thế nào thì cũng đã đi đến những tháng cuối cùng, nếu còn không trân trọng thì cũng sẽ chẳng còn quay lại được nữa.
Phòng sân khấu kịch náo nhiệt vô cùng, vẫn còn đang bố trí. Vẫn chưa có bối cảnh và đạo cụ nên không đoán được là sẽ diễn kịch gì. Những người đến xem náo nhiệt phần đông là con gái, đều ngồi ở nửa phía sau khan đài. Tô Thố chau mày, tình huống này thì diễn viên là ai cũng chẳng khó đoán. Ưng Thần dẫn cô đến ngồi ở vị trí hàng ghế thứ nhất nên liền tạo ra một trận xôn xao. Cũng may lúc này có người lên tiếng “Bạn ấy là em gái của Tô Trí”, lúc này những âm thanh bất mãn mới lắng xuống.
“ Thói quen cũng không tệ lắm, dù sao ở đây mỗi ngày đều nhiều người như vậy.” Ưng Thần ngồi xuống cạnh cô giải thích: “Biết Trần Tử Gia đóng vai chính thế là liền lũ lượt kéo đến đây.”
“ Đúng là hiệu ứng minh tinh.” Tô Thố nói: “Diễn thế nào thì chưa biết được, nhưng tuyệt đối không cần lo lắng khán giả nổi giận.”
“ Cũng không thể nói như vậy, anh ấy tuy do chị sống chết quyết phải lôi đến cho bằng được, nhưng thật sự là có khả năng biểu diễn thiên phú, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. À, bắt đầu rồi kìa.”
Rất nhanh liền có người bước lên sân khấu, Tô Thố chăm chú nhìn, trong đó có một người là Trần Tử Gia. Toàn khán phòng đột nhiên yên lặng như tờ. Không khí như vậy khiến cho Tô Thố biết rằng đây là màn này chính là đoạn cao trào của cả vở kịch.
Trần Tử Gia đứng nghiêng ngả bên cây cột giữa sân khấu, tinh thần lẫm liệt, phảng phất nét khí thế kiên định không gì mô tả được, giống như vai diễn đó đang sống lại trên người anh, anh đang tuyên bố tín ngưỡng và tinh thần của mình. Tô Thố nghe được âm thanh truyền đến: “Ta và ngươi đứng hai bên bờ sông sâu, nếu muốn cách đôi bờ mà nắm lấy tay nhau là đều không thể. Nếu ngươi không từ bỏ được điều đó, ngươi hãy xử tử ta đi.”
Khán phòng vang lên tiếng thét chói tai.
Tô Thố lật xem kịch bản, nói: “Sư tỷ, kịch bản của chị tốt lắm, hơn nữa đoạn đang biểu diễn quả thật rất xuất sắc.”
Ưng Thần vẻ mặt vui sướng, mỉm cười nói: “Cám ơn em đã khen. Nhưng mà nói thật, kịch bản này cơ bản là của người khác, chị chỉ chỉnh sửa cho phù hợp với tinh thần thời đại và yêu cầu của lãnh đạo trường học.”
“ Trần Tử Gia diễn Ngưu Manh, vậy Tô Trí diễn vai gì? Ba Lạp sao? Đất diễn không nhiều lắm.”
“ A, nếu Trần Tử Gia diễn Ngưu Manh thì cần phải tìm một người ngoại hình tương xứng một chút để đóng Ba Lạp, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng khá tốt, rất phù hợp với nội dung tiểu thuyết, bởi vậy đành phải tìm anh ấy,” Ưng Thần bất mãn đích “Hừ” một tiếng, “Anh ấy cũng chẳng nhiệt tình, thấy ít đất diễn liền muốn bỏ chạy.”
Hai người vừa xem biểu diễn vừa nói chuyện phiếm, trời cũng dần tối.
“ À, người diễn vai Quỳnh Mã là ai?”
“ Là một nữ sinh năm hai.”
“Nhưng sao năm nay lại chon diễn vỡ “Ngưu Manh?” Tô Thố phẩy phẩy kịch bản, nghi hoặc hỏi.
“ A, em xem xong rồi sao? Tốc độ thật là làm việc nhanh quá”. Ưng Thần giải thích: “Kỳ thật cũng chính là tín ngưỡng và tinh thần, xã hội hiện nay lại đang thiếu thốn hai thứ này, thiếu thốn đến nỗi làm cho người ta thất vọng, đối với sinh viên đại học chính là như vậy. Nhưng mà chị nghĩ, một người nếu có thể vì tín ngưỡng của mình mà phấn đấu mà hiến thân, thì đều là rất xứng đáng.”
Tô Thố nâng cằm xuất thần nói: “Hơn hai ngàn năm trước, Socrates trước khi bị hành hình đã nói với phán quan, ý nghĩa chân chính của hành động chính là không màng đến nguy hiểm tính mạng. Ta được thần linh phái đến nơi này, như một con ruồi trâu trên lưng ngựa, nghĩa vụ của ta là kích thích nó chạy nhanh về phía trước.”
“Em thật sự rất thích triết học.” Ưng Thần chăm chú nhìn Tô Thố, trong mắt vừa có ý cười, vừa có chút kinh ngạc: “Tô Trí vẫn nghĩ em tham gia hội nghiên cứu triết học là vì nguyên nhân khác.”
Tô Thố mỉm cười, sau đó hỏi: “Hai người đã đăng ký xong visa chưa?”
“ Ừm, xong rồi.”
Không biết Ưng Thần rời đi khi nào, một lát sau liền vội vàng trở lại, chẳng nói chẳng rằng kéo Tô Thố đi về phía sau sân khấu, cô lật kịch bản đến trang cuối cùng rồi đưa qua, cũng không buồn xem Tô Thố có phải hay không đang mơ hồ, thẳng thắn nói: “Vốn hôm nay không định sắp xếp diễn màn cuối, nhưng giáo sư vừa bảo không kịp thời gian nên phải sắp xếp diễn tập hết trong hôm nay, mà nữ diễn viên chính lại không ở đây. Cho nên em có thể giúp đỡ một chút không, diễn dùm vai Quỳnh Mã đi.”
Tô Thố chớp chớp mắt.
“ Nhìn thế nào cũng thấy em rất phù hợp với hình tượng nhân vật. Kịch bản em cũng đã xem qua, rất đơn giản, không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi trên ghế đọc thư là được, hoàn toàn không cần hành động gì, lời thoại đều là của Trần Tử Gia.”
Tô Thố khóe miệng vừa hạ xuống liền xoay người bỏ chạy; Ưng Thần và Tô Trí ngây người, sớm biết hai anh em họ đều có cùng một tật xấu, liền nhanh tay lẹ mắt, thoắt cái đã chụp được cô, đem cô đẩy lên sân khấu.
Đứng ngây ngô vài giây trên sân khấu, Tô Thố mới nhận ra tình hình của mình, nhập gia đành tùy tục vậy, cô cố gắng hòa nhập vào hoàn cảnh hiện tại, nhưng dường như không thành công lắm. Cô tạo ra một dáng vẻ bàng hoàng đón nhận bức thư rồi ngồi xuống ghế. Vì đã xem qua kịch bản, Tô Thố biết này màn này không hoàn toàn giống như mô tả trong tiểu thuyết, mà đã thêm một số yếu tố lãng mạn. Lúc này Ngưu Manh sẽ đem hồn phách của mình nhập vào người con gái mà anh yêu thương nhất, đọc lên nội dung trên bức thư, chính là cảnh Quỳnh Mã ngồi đó lẳng lặng đọc, ngoài nội dung bức thư ra, cô không biết gì khác.
Trần Tử Gia không biết từ khi nào đã đi đến phía sau cô, Tô Thố nghe được giọng nói anh vang lên từ phía sau, không cao không thấp, ôn nhu đủ để tan chảy trái tim của mọi cô gái. Tô Thố rời tầm mắt khỏi bức thư nhìn xung quanh, tất cả nữ sinh dường như đều đang nín thở, khán phòng yên ắng đến mức có thể nghe được âm thanh cây kim rơi trên mặt đất.
“Khi em còn là một cô gái xấu xí, Quỳnh Mã, anh đã yêu em. Khi đó em mặc một cái váy hoa, thắt một cái khăn quàng cổ nhăn nhúm, mái tóc tết bím hất ra phía sau. Anh đã yêu em. Em còn nhớ ngày anh hôn lên tay em không? Lúc ấy em cầu xin anh bằng ánh mắt đáng thương ‘Sau này xin đừng làm vậy’. Lúc đó anh đã biết sẽ là bi kịch, nhưng xin em hãy tha thứ cho hành động này. Giờ đây anh lại hôn lên bức thư có tên em. Thế là anh đã hôn em hai lần, cả hai lần đều không được em đồng ý.”
Ngay lúc này, Trần Tử Gia đứng bên Tô Thố, tốc độ thật chậm cuối người xuống, đôi môi nhẹ nhàng áp sát gương mặt cô rồi lưu lại một dấu hôn trên má. Tô Thố bất giác hốt hoảng, cúi đầu xem thư, tư thế như thể chưa từng thay đổi.
Sau đó anh đứng lên, trước khi biến mất sau tấm rèm sân khấu anh quay đầu lại nhìn bóng hình cô độc giữa sân khấu, rồi đọc hết lời thoại còn lại, anh đọc rất chậm, mỗi từ phát ra đều như thể khiến không gian xung quanh quay ngược lại mười năm, cuối cùng đã trở về Italy của mấy trăm năm trước. Anh nói: “Vậy nhé, tạm biệt, em yêu.”
Khán phòng yên ắng hồi lâu, khi tiếng vỗ tay vang lên thì đã là chuyện rất lâu sau đó.
Ưng Thần không vỗ tay theo, mà ngược lại, cô ôm lấy đôi vai mình, nhìn lên sân khấu bây giờ đã trống trơn, không nói nên lời.
Hội trưởng hội kịch thấy vẻ mặt cô quá đỗi thất thần bèn vỗ nhẹ vai cô: “Này, tình tiết này tuy là trên kịch bản không có nhưng hiệu quả thật là quá tốt, Trần Tử Gia diễn thật xuất sắc, hay là dứt khoát sửa lại kịch bản luôn đi.”
“ Không thay đổi. Vẫn diễn như cũ.”
Ưng Thần cười khổ. Anh ta có phải đang diễn đâu?
Cô nhìn bốn phía tìm Tô Thố, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang lặng lẽ rời khỏi, và một bóng dáng khác đang ngóng theo cô ấy, chính là Trần Tử Gia đang tựa vào tường.
“ Cậu vừa làm gì thế?” Ưng Thần liếc anh một cái.
Trần Tử Gia ánh mắt né tránh: “Tớ không còn nhiều thời gian nữa.”
Hôm diễn chính thức Tô Thố cũng đi xem, khán phòng không khí náo nhiệt vô cùng, vở diễn thành công rực rỡ. Tấm thảm đỏ trải trên mặt đất biến thành một giáo đường cầu nguyện trang nghiêm, chỉ cần nhìn qua cũng có thể tưởng tượng ra những khung cửa sổ mang phong cách điêu khắc hào hoa vốn có của Barốc, bốn phía sân khấu lấp lánh ánh nên lung linh huyền ảo.
Diễn xuất của Trần Tử Gia xuất thần hơn tưởng tượng của Tô Thố rất nhiều, dưới sự phối hợp của ánh đèn sân khấu và âm nhạc, rốt cuộc cũng diễn đến màn cuối, trong khán phòng không ít người đã lệ rơi như suối nước.
Sau buổi diễn, Tô Thố ngồi xe về trường, cô bất giác cảm thấy, chỉ vừa qua hết kỳ nghỉ đông mà sao dường như mọi thứ có vẻ như chưa kịp khô, như thể đã là thời tiết của những ngày hè dài?
Ngày tốt nghiệp đã gần kề, không khí trong trường xôn xao như thể ngày tận thế đang đến. Sinh viên năm tư lôi hết mớ sách vở cũ của bốn năm ra, ngồi bên bờ hồ cắm cúi đọc. Tô Thố cùng các bạn cùng phòng mang theo nhiệt tình cách mạng hối hả đi mua lại sách, đã chuyển đi chưa đến một phần ba, Dương Tuyết đã xài sạch tiền túi, mua được một đống tài liệu thi nghiên cứu sinh.
Tô Thố thấy gần đến giờ thì chào tạm biệt các cô bạn rồi ngồi xe đi Tây Đại tìm Tô Trí. Đã học đại học ba năm, nhưng cô chưa bao giờ bước vào phòng nam sinh. Một là cảm thấy phiền toái, hai là cảm thấy không cần thiết. Nhưng giờ đã gần tốt nghiệp, thầy giáo quản lý kí túc xá cũng chẳng buồn để tâm, cơ bản là mặc cho tự do ra vào. Phòng của Tô Trí ở lầu ba, bên ngoài là một hàng cây bạch hoa, ngăn lại ánh mặt trời chói chang nên trong phòng vô cùng mát mẻ.