Tôi nói: “Anh có thể không liên lạc với em, thật đấy. Chỉ cần mỗi năm nói chuyện với em một lần, để em biết anh vẫn còn sống. Chỉ vậy thôi, được không?”
21
Tôi nghẹn ngào, không sao nói được thành lời.
Nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin rồi nói: “Chỉ cần như thế thôi, được không anh?”
Chỉ thấy Tống Thận ngoảnh đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Giây phút ấy như có cây búa tạ đ ậ p vào trái tim tôi, ngực đau đớn như sắp nứt toác.
Thì ra khi thấy người mình yêu khóc còn đau gấp trăm gấp ngàn lần mình khóc.
Tôi run rẩy lấy một tờ giấy ra, kiễng chân lau nước mắt cho anh.
Có lẽ đây sẽ là lần đụng chạm cuối cùng, tay tôi cũng run lên bần bật.
Tôi vo tờ giấy lại, lùi về phía sau vài bước rồi cố gắng nhoẻn cười: “Không sao, không liên lạc cũng được mà chia tay cũng được, anh đừng đau lòng.”
Chỉ cần anh đừng đau lòng.
Anh nhắm nghiền mắt, giọng hơi khàn khàn: “Xin lỗi em, Hiểu Hiểu.”
Tôi đã cố kìm nước mắt rồi cười nói: “Sao có thể chứ? Tống Thận, anh còn nhớ lúc chúng ta mới quen nhau em đã nói gì không? Em muốn trân trọng từng giây từng phút, anh cho em từng giây từng phút, em đã hời lắm rồi.”
Tống Thận nhìn tôi, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt đen láy ấy nhưng lại bị anh dằn xuống, hệt như lớp băng che kín mặt biển.
Tôi tươi cười, vẫy tay tạm biệt anh: “Tống Thận, anh nhớ bảo trọng nhé, sau này anh đừng nhớ em, dù sao thì em cũng không nhớ anh đâu, ha ha.”
Tiếng chim hót, tiếng cành cây xào xạc trong gió.
Có người đi đường đi ngang qua, họ tò mò quay qua nhìn chúng tôi.
Tống Thận im lặng, không nhúc nhích.
Cuối cùng tôi nhìn thật kỹ gương mặt anh.
Chàng trai vừa cao vừa gầy, thích mặc quần áo màu tối, cánh tay khoẻ khoắn, đầu ngón tay rất đỗi dịu dàng.
Tống Thận, em để anh “sống” trong đôi mắt em.
Khi nhớ anh em sẽ chớp mắt, vậy thì em cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Anh chẳng nói chẳng rằng, còn tôi thì mỉm cười, lặp lại lần nữa: “Tạm biệt, Tống Thận.”
Tôi là người quay người trước, cũng là tôi cất bước trước.
Để lại một bóng lưng tiêu sái cho anh, như thế anh cũng sẽ không biết, khoảnh khắc khi tôi quay người lại ấy, tôi đã khóc nhiều thế nào.
22
Sau khi Tống Thận rời đi, tôi thường xuyên bị những cơn mơ đánh thức.
Tôi mơ thấy những cảnh tượng tàn nhẫn trong phim ảnh và truyện.
Mơ thấy chảy m á u, chịu đựng, sau cùng đều biến thành khuôn mặt của Tống Thận.
Hôm nay tỉnh lại, người tôi mướt đầy mồ hôi, tim đập thình thịch.
Nhìn điện thoại, ba giờ mười phút sáng.
Chu Huyên bò qua thành giường, ôm gấu bông của tôi rồi nhỏ giọng nói: “Cậu lại mơ thấy á c mộng đấy à?”
Tôi lau mồ hôi, ngửa đầu ra sau: “Mơ thấy Tống Thận gặp chuyện, cả người và xe rơi xuống sông.”
Chu Huyên giơ tay sờ lên gò má của tôi rồi hỏi: “Trước đây cậu đã nói với anh ấy chưa?”
Tôi nhìn chằm chằm trần màn, chớp mắt nói: “Chưa, anh ấy cũng áp lực lắm rồi, tớ không muốn anh ấy phải khó xử.”
Chu Huyên nằm xuống rúc vào người tôi rồi nhỏ giọng: “Thật ra Tống Thận đều biết cả đấy.”
Tôi trở mình nhìn cô ấy: “Anh ấy đã nói gì với cậu?”
Chu Huyên như đang chột dạ, do dự hồi lâu mới nói: “Sau bữa tiệc sinh nhật, Tống Thận có hỏi tớ, liệu chia tay có phải là lựa chọn tốt nhất với cậu không.”
Tôi hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”
Cô ấy bẹo má tôi: “Tớ nói không được, nếu anh chia tay thì chẳng khác nào lấy mạng Kỷ Hiểu Hiểu.”
Tôi hỏi: “Anh ấy phản ứng ra sao?”
Chu Huyên cười nói: “Người đàn ông của cậu cậu còn không biết sao? Không có phản ứng gì cả, cứ đứng ở đó không động đậy, không biết đang buồn hay đang vui, cũng không biết anh ấy đang nghĩ cái gì nữa?”
Cô ấy lại nói: “Cậu thấy sao, tớ nói thế được chứ? Thật ra anh ấy không nỡ, ha ha ha ha.”
Tôi cũng bật cười, cứ cười như thế rồi nước mắt chảy khi nào cũng không hay.
Chia tay chẳng khác nào lấy mạng tôi.
Nhưng không chia tay, có thể tôi sẽ c h ế t.
Tống Thận, khi đó anh đã đau đớn biết chừng nào?
23
Quả thật tôi đã mất hết tin tức của Tống Thận.
Anh tựa như giọt nước hòa mình vào trong đại dương mênh mông, sẽ không thể cứu vớt được nữa.
Tôi vẫn học tập, làm bài và học ngoại ngữ như trước đây.
Chu Huyên nói: “Tống Thận nào có rời đi, Tống Thận sống trong hình hài của cậu. Cậu tự cầm gương lên soi đi, dáng vẻ khi làm đề của cậu giống y chang anh ấy.”
Tôi bất giác bật cười.
Cô ấy lại chỉ vào tôi: “Xem đi, xem đi. Dáng vẻ lạnh lùng khi cười của cậu trông chẳng khác nào Tống Thận phiên bản nữ?
Tôi giơ tay đầu hàng, xin cô ấy đừng nói nữa.
Tôi vẫn chưa nói cho Chu Huyên biết chúng tôi đã chia tay.
Cô ấy chỉ biết Tống Thận muốn đi làm c ả n h s á t PCTPMT, nhưng c ả n h s á t PCTPMT cũng được chia thành rất nhiều loại.
Cô ấy không biết loại Tống Thận muốn làm chính là loại nguy hiểm nhất nhất nhất.
Vào hang địch, lấy m á u trả m á u, nhổ cỏ tận gốc.
Đó là mục tiêu từ nhỏ của anh, dù có trả giá bằng mạng sống của mình anh cũng không tiếc.
Trên vai anh luôn là tấm bia mộ nặng trình trịch ấy.
Tôi không ngắm trai đẹp, cũng không hẹn hò nữa.
Không ai sánh bằng Tống Thận, sao họ có thể sánh bằng với anh.
Tôi ngày càng giản dị, những bộ cánh mua vì Tống Thận đều được tôi gửi về nhà.
Trong tủ quần áo ở trường toàn là những bộ quần áo một màu, chọn bừa một bộ là có thể mặc.
Chu Huyên nói không sai, tôi đã trở thành Tống Thận thứ hai.
Bởi lẽ anh thích mặc quần áo một màu nhất.
24
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã đi du học ở Thuỵ Sĩ.
Nơi đây không có dấu vết tôi và Tống Thận từng sống bên nhau, mọi thứ đều mới toanh.
Tuyệt thật, có lẽ như thế tôi sẽ quên được anh sớm hơn.
Sẽ không mơ thấy anh hàng đêm nữa.
Sẩm tối vào ngày lễ Tạ Ơn, tuyết đã rơi ở Zurich.
Tôi mở cửa sổ, không khí lạnh lùa vào khiến bộ não đọc văn hiến suốt một ngày của tôi cũng tỉnh táo hơn.
“Đinh" một tiếng, là thông báo nhận được email mới.
Được gửi từ một người xa lạ, nội dung cũng rất đơn giản: “Lễ Tạ Ơn vui vẻ.”
Không có tên, cũng không có những câu thừa thãi.
Giống như email s p a m nhạt nhẽo vậy.
Tôi nhíu mày, lúc di con trỏ vào mục xóa tôi bỗng buông tay.
Trong đầu tôi chợt xuất hiện một suy đoán không mấy khả thi.
Liệu… liệu có phải?
Tôi xem đi xem lại email đó, không có điểm gì đặc biệt.
Nhưng trực giác mách cho tôi biết, đó là Tống Thận.
Tôi áp trán vào cánh cửa kính, chậm rãi nhoẻn miệng cười.
Tống Thận, nếu là anh gửi vậy thì hiện tại anh đang báo bình an với em sao.
Rất nghiêm túc thực hiện lời hứa năm đó anh không hề đồng ý.
“Chỉ cần mỗi năm nói chuyện với em một lần, để em biết anh vẫn còn sống. Chỉ vậy thôi, được không?”
Không hề đồng ý nhưng anh vẫn làm.
Có giọt lệ lăn dài xuống gò má, còn hình ảnh phản chiếu qua cánh cửa kính nói cho tôi biết, tôi đang cười, cười rất vui vẻ.
…
Lúc đón Tết âm lịch, có cô bạn người Hoa mời tôi đến nhà cô ấy đón tết.
Gia đình hoa kiều đang rất vui vẻ gói bánh chẻo.
Ông nội nằm trên chiếc ghế bập bênh, vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm với đám con cháu chúng tôi.
Gala Tết còn chưa chiếu, không biết ông ấy đã chuyển sang kênh gì, trên tivi đang phát bài nhạc xưa.
Ca từ quen thuộc vang lên, tôi nắm chặt bánh chẻo trong tay, quay sang nhìn ca khúc đang phát trên tivi.
Ông nội vốn đang uống trà, thấy tôi cứ nhìn ti vi trân trân thì cười nói: “Cháu từng nghe rồi hả? Với độ tuổi của chắc chắc không quen bài này đâu nhỉ.”
Tôi nói: “Ca từ bài hát này rất phù hợp để miêu tả một người bạn của cháu.”
Không màng đau khổ, coi nhẹ hư danh, một mình độc hành.
Ông nội cười đùa: “Ồ, chắc hẳn người bạn đó của cháu là một hiệp sĩ.”
Mọi người cười vang.
Tôi cũng cười, cúi đầu gói bánh chẻo, dần dần, nước mắt chảy dài.
Anh đâu chỉ là hiệp sĩ.
…
Tháng giêng Chu Huyên nhắn tin cho tôi: “Cậu yêu, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Tôi cũng trả lời: “Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
Cô ấy cảm thán: “Oa, không ngờ cậu lại rep ngay. Chắc giờ này bên cậu đang là sáng sớm nhỉ? Quốc gia chủ nghĩa tư bản vô tình thật đấy, đều b ó c l ộ t những cô gái xinh đẹp như chúng ta thành thế này.”
Tôi cầm điện thoại rồi bật cười.
Nói xong, cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh: “Mấy hôm trước tớ thu dọn giá sách thì thấy bức ảnh này, quên không gửi cho cậu.”
Tôi ấn xem.
Là bức ảnh được chụp trong ngày sinh nhật 19 tuổi của tôi, Tống Thận khoác vai tôi, còn tôi thì nhìn vào ống kính rồi mỉm cười thật tươi.
Tống Thận không nhìn vào ống kính mà cúi đầu nhìn tôi.
Khoé mắt đo đỏ, tôi hỏi cô ấy: “Ngày hôm đó cậu chụp nhiều ảnh lắm mà, những bức ảnh còn lại đâu.”
Chu Huyên trả lời rất nhanh: “Bị Tống Thận lấy hết rồi, cậu không biết sao?”
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống màn hình.
Tôi nghĩ có thể tôi sẽ không quên được Tống Thận.
Dường như cả thế giới đều đang nhắc nhở tôi đừng quên anh.
25
Lúc nhận được cuộc điện thoại từ Vân Nam, tôi đang ngồi viết lời cảm ơn cho luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của mình.
Cảm ơn thầy cô hướng dẫn, cảm ơn nhà trường, thậm chí còn cảm ơn em mèo ở nhà nữa.
Bé mèo lười biếng nhảy từ trên đầu gối tôi xuống, để lại cho tôi bờ mông đầy kiêu ngạo.
Tôi cứ thế, mang theo nụ cười nghe máy.
“Alo, ai đấy ạ?”
Đối phương nói tiếng Trung, tiếng mẹ đẻ tôi thân thuộc nhất.
Chữ nào tôi cũng hiểu nhưng khi kết hợp lại với nhau tôi lại không sao hiểu nổi.
“Chú nói, Tống Thận mất rồi sao?”
Giọng nói già nua kia như đang nghẹn ngào nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chú ấy hỏi tôi có bằng lòng làm người nhà của Tống Thận tới nhận hũ t r o c ố t của anh không.
“Tiểu Thận, chắc hẳn nó muốn cháu làm chuyện này.” Ông ấy thở dài.
Tôi đặt vé chuyến sớm nhất bay về nước.
Giảng viên hướng dẫn không hiểu hỏi tôi tại sao lại vội vã quay về như thế, sắp bảo vệ luận văn rồi, tôi có thể về nước sau khi đã hoàn thành, cũng không cần mất công đi qua đi lại.
Trong văn phòng của giảng viên, tôi rưng rưng nước mắt nói: “Một người rất quan trọng với em đã qu a đời rồi.”
Sự ngạc nhiên thoáng hiện trong đôi mắt thầy, sau đó thầy nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi rồi nói: “Đi đường cẩn thận, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Máy bay bay đến Bắc Kinh.
Sau đó tôi nhanh chóng chuyển máy bay, bay tới Côn Minh.
Sau khi ra khỏi sân bay, đã có người đứng sẵn ở đó chờ tôi.
Bọn họ mặc thường phục, cũng rất cảnh giác, ánh mắt sắc bén như d a o.
Lúc trông thấy tôi, bọn họ khách sáo dẫn đường: “Cô Kỷ, mời đi bên này.”
Cửa xe mở ra, trong đó đã có người ngồi.
Tôi giật mình, có cảm giác thời gian như đang xoay chuyển, những chuyện đã qua hiện rõ mồm một ngay trước mắt, như mới hôm qua vậy.
Chú Viên giơ tay về phía tôi: “Hiểu Hiểu, xin lỗi đã làm phiền cháu.”
Tôi bắt tay với ông ấy, giọng hơi khàn: “Anh ấy ở đâu ạ.”
Chiếc xe dừng lại.
Đi qua các chốt vào đến sân, đã có mấy hàng người đàng đợi.
Đập vào mắt tôi là quốc kỳ.
Và cả chiếc hộp hình vuông bên dưới nữa.
Bọn họ cầm chiếc hộp đi về phía tôi, từng bước từng bước, vô cùng trang trọng.
Nước mắt làm nhòe đôi mắt tôi, tôi không thấy được thứ khác ngoài chiếc hộp.
Lúc bọn họ giao lại chiếc hộp cho tôi, trong mắt cũng có lệ.
Tôi run rẩy cầm lấy h ũ t r o, khuỵu xuống dưới đất.
Tống Thận, Tống Thận.
Một người cao lớn như anh nay lại ở trong chiếc hộp bé xíu này.
Tôi ôm chặt chiếc hộp, nước mắt lã chã rơi.
…