Qua ngày hôm sau khi Kha Nhi tỉnh giấc, cửa phòng đã bị khóa chặt.Cô biết Tô Hạo Bình chính thức giam cầm cô lại..
Thì ra đó không phải là quyết định xúc động.Mà ông thật lòng muốn giết cháu của mình..
Ông sợ sẽ xấu hổ với bạn bè, lại không cần quan tâm đến cảm xúc của cô..
Kha Nhi không còn sức để chống cự cô mệt mỏi lê bước vùi mặt xuống giường, vỗ về lấy phần bụng bằng phẳng của mình, dịu dàng mỉm cười..
-" Bảo bối à.Con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con mà.."
Một người yếu đuối như cô chưa bao giờ có khả năng bảo vệ một ai, kể cả chính mình.
Nhưng giờ phút này cô cảm thấy mình vô cùng mạnh mẽ..Đây đúng là bản năng của một người làm mẹ mà..
Thím Lan bưng lấy thức ăn định bước lên lầu, thấy tài xế Ngô lấp la, lấp ló trước cửa, mắt hướng lên cầu thang mài cau chặt..
Bà tiến đến khó hiểu hỏi nhỏ.
-" Này cậu có chuyện gì à..? "
Tài xế Ngô cười khan..
-" À.Không có.Tôi chỉ lo lắng cho tiểu thư thôi "
Thím Lan nghe nhắc đến Kha Nhi, bà bùi ngùi thương cảm..
-" Đúng là đứa bé đáng thương mà.Thôi tôi đem thức ăn lên cho cô ấy đây.."
-" Được rồi.Thím chăm sóc cho cô ấy tốt vào.Mà nè.Ông chủ định nhốt cô ấy đến lúc nào..?"
Thím Lan nhìn xung quanh nhà một chút, khẽ khàn nói nhỏ..
-" Khi nào Cô Kha Nhi chấp nhận bỏ đứa nhỏ.Thôi..thôi tôi không nói với cậu nữa.Để cô ấy đói không tốt..."
Sắc mặt tài xế Ngô có chút đăm chiêu, cũng quay về làm chuyện của mình..
Rất lạ là cô cũng không quá nghén, trong một ngày ở trong phòng, cô chỉ có ăn rồi ngủ.Cố lấy lại sức, có thể hôm qua cô quá mệt mỏi nên mới bị buồn nôn chăng..
So với một cô gái làm mẹ khi tuổi đời còn quá trẻ, lại không có mẹ bên cạnh chỉ dẫn.Dĩ nhiên cái gì cô cũng không hề biết.Ngặt nổi trong phòng cô máy tính hay điện thoại điều không có.Mà nếu có Tô Hạo Bình cũng sẽ tịch thu mà thôi..
Nhìn tấm ảnh nằm trên tủ, Kha Nhi ngồi xuống cầm lấy khung hình thỏ thẻ..
-" Mẹ à! Mẹ phải bảo vệ cho con và cháu của mẹ nhé.."
Cạch..
Cánh cửa phòng mở ra, Tô Hạo Bình vẫn sắc mặt lanh tanh như hôm qua, đi theo ông còn có Đường Lâm..
Kha Nhi hơi run rẩy cô cúi đầu chẳng nói gì..
Tô Hạo Bình cầm lấy cái hộp trên tay Đường Lâm..
-" Tối nay đi theo ba đến dự một buổi tiệc.Thay vào.."
Kha Nhi ngẩng đầu chẳng hiểu ý ông..
Tô Hạo Bình cũng không giấu diếm ý định của mình..
-" Việc đứa bé con còn một ngày nữa để chuẩn bị tâm lý.Tối nay cứ việc đi theo ba.Ba sẽ tìm người tốt gả con đi càng sớm càng tốt.."
-" Ba..."
-" Im miệng.Bây giờ con không có quyền lên tiếng.Đây là cơ hội tốt.Cho con một tiếng để chuẩn bị.."
Lời phản kháng đã bị ông cắt ngang, Nói xong ông không hề cho cô cơ hội để từ chối..
Lạnh lùng rời đi còn tàn nhẫn khóa cửa phòng lại nữa..
Kha Nhi ngẩng mặt lên trời ngăn không cho nước mắt chảy xuống...
Buổi tiệc từ thiện được tổ chức vô cùng sang trọng, khách mời toàn là những người có địa vị không hề nhỏ trong xã hội..
Kha Nhi mặc chiếc đầm màu hồng lệch vai bằng lụa,ôm theo vóc dáng yêu kiều.Mái tóc được búi gọn phía sau, lộ ra khuôn mặt thanh tú được trang điểm đơn giản nhưng vô cùng xinh đẹp và thoát tục..
Từ lúc cô bước vào biết bao ánh mắt của những người đàn ông điều say mê ngắm nhìn..
Tần Vũ bị Kha Ngọc ôm tay, cô ta mặc chiếc váy màu đen, ôm lấy đường cong nóng bỏng..
Móng tay sơn đỏ vấu vào áo Tần Vũ, hận anh ta đến mức chỉ mún làm mọi cách cho Kha Nhi biến mất..
Từ lúc ở nhà cho đến nơi đây chưa một giây phút nào, ánh mắt anh ta rời khỏi Kha Nhi..
Kha Nhi đi theo phía sau Tô Hạo Bình và Đường Lâm.Ai cũng trầm trồ khen lấy cô và ngỏ ý muốn được kết thông gia..Làm Tô Hạo Bình nở mài nở mặt không thôi..
Kha Nhi cúi đầu mỉm cười cho có lệ, cảm thấy trong lòng chua chát vô cùng..Trong bụng cô đang mang thai.Thế mà ba cô đang làm gì thế, ông lấy vải thưa che mắt thế gian chỉ muốn gạt người khác để gả bán cô đi..
Cả đời ông chỉ có danh dự là trên hết, chẳng lẽ một chút lòng trắc ẩn thương cảm nghĩ cho cô cũng chẳng có..
Rất nhiều chàng trai đến mời Kha Nhi khiêu vũ.Kha Nhi điều lấy lí do chân đau không thể tiếp..
Ánh mắt sắc bén của Tô Hạo Bình như muốn đâm thủng lấy cô làm cảnh cáo..Kha Nhi mệt mỏi lui về một góc cầm lấy ly nước trái cây thả suy nghĩ theo gió bay..
Tô Hạo Bình cũng không bắt buộc cô theo ông.Ông đứng cách đó không xa ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi cô.Chỉ sợ cô thừa cơ bỏ trốn..
Cả đại sảnh người ra người vào náo nhiệt vô cùng.Xung quanh toàn trâm anh thế phiệt.
Một số người đàn ông không ngại bị từ chối từng người đến bắt chuyện với Kha Nhi..
Cô cũng chỉ mỉm cười rồi nói qua loa..
Kha Nhi vốn rất xinh đẹp chỉ đứng một góc, cũng thu hút sự tập trung của mọi người.
Tần Vũ nhìn một màn này chỉ hận không thể tiến đến kéo cô ra khỏi nơi đây..
Lúc này có một người thanh niên tuổi tầm ba mươi, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt đậm nét thư sinh tuấn tú..
Anh ta bước đến bắt chuyện với Kha Nhi.
Hỏi ra mới biết người này là Lâm Duẫn con trai của Lâm Khánh Chủ tịch của Lâm Thị..
Hai mắt Tô Hạo Bình sáng ngời, dùng ánh mắt cảnh cáo với Kha Nhi..
-" Ông xem hai đứa nhỏ thật đẹp đôi.."
Lâm Khánh đứng kế bên nâng rượu thích thú nói với Tô Hạo Bình..Tô Hạo Bình gật gù..
-" Đúng vậy..đúng vậy.."
Lâm Duẫn dùng ánh mắt chiêm ngưỡng nhìn sắc đẹp của Kha nhi có chút mê mụi.
Chỉ là cô gái này tạo khoảng cách cho người ta rất rõ ràng.
-" Hình như em có chuyện không vui..?"
Kha Nhi cúi đầu..
-" Tôi chỉ hơi mệt..Xin lỗi anh.."
-" Không sao.Trên kia có phòng vip.Em có muốn lên nghỉ không.Tôi sẽ cho người đưa em đi.."
Kha Nhi vội lắc đầu..
-" Không cần đâu..Một chút nữa sẽ không sao..."
Nói với nhau vài câu, cũng may buổi tiệc bắt đầu có người đến gọi anh ta đi.Kha Nhi liền thở phào nhẹ nhõm..
Khi buổi tiệc chính thức bắt đầu.Người chủ trì buổi tiệc hôm nay là Lâm Khánh Chủ tịch của Lâm Thị..
Mọi người thay phiên nhau đấu giá rất sôi nổi.
Lúc mọi người đang yên vị chỗ đứng, bỗng thấy Lâm Khánh có chút vội vàng chen chân ra phía cửa lớn không biết đón tiếp vị khách nào đến muộn.Lại đích thân ông ta phải ra tận cửa đón thế này.Chỉ là sảnh lớn quá đông người.Nên những người đứng ở xa không thấy rõ..
Kha Nhi nghĩ thầm chắc là khách quý nào đó...