Kha Nhi nấc nghẹn, lắc đầu trong nước mắt..
-" Không.Con xin ba.Con sẽ không giết con mình đâu..Nó vô tội mà....."
-" Tao không thể nào chấp nhận đứa con hoang này.Mày không được cãi.."
Tần Vũ đau lòng chạy đến bên cạnh Tô Hạo Bình ngăn cảng ông..
-" Ba.Ba bình tĩnh đi.Ba cho Kha Nhi thời gian suy nghĩ.."
-" Tần Vũ chuyện này con đừng nói giúp cho nó.Phải giải quyết ngay.Đêm dài lắm mộng.
Đợi mấy tháng nửa bụng to lên cho thì phải làm sao..."
Kha Nhi nức nở khóc òa lên, cô rất sợ, sợ mình sẽ không bảo vệ được máu thịt của mình và anh...Cô quỳ rạp xuống van xin..
-" Ba..ba ơi..Ba đừng làm vậy với con mà.Con xin ba..Con không thể nghe lời ba được..Có chết con cũng không bỏ đứa bé..."
Tô Hạo Bình mắt đỏ hoe, ông ngồi xuống kìm nén lấy sự run rẩy nắm lấy tay cô dịu giọng..
-" Kha Nhi.Bây giờ thì con khó chấp nhận.
Nhưng chỉ một giấc ngủ thôi.Mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.Nghe lời ba.."
Kha Nhi nước mắt dàn dụa lắc đầu nghẹn ngào..
-" Không..không..Con không thể làm được.."
Tô Hạo Bình hất tay cô ra chỉ vào mặt cô gằng từng tiếng..
-" Tao đã hết lời với mày.Mày vẫn không hiểu.Mày muốn tao chết phải không?"
Tần Vũ xót xa chỉ muốn ôm lấy Kha Nhi vào lòng..
Anh cố gắng thuyết phục Tô Hạo Bình..
-" Ba.Bây giờ đã khuya.Ba cứ để ngày mai hãy tính tiếp có được không.."
Đường Lâm cũng bước đến vuốt vuốt lấy ngực ông..
-" Ông xem này.Ông bớt giận đi.Tần Vũ nói đúng.Chẳng lẽ ông muốn làm om sòm cả hàng xóm cũng biết.Ông để tôi và Kha Ngọc khuyên con bé có được không?"
Tô Hạo Bình biết bây giờ không thể thuyết phục Kha Nhi..Ông hất tay Kha Nhi ra, cô yếu ớt khụy người xuống thảm..
-" Được.Ba cho con hai ngày suy nghĩ.Đến lúc đó con muốn hay không cũng phải bỏ đứa nghiệp chủng này.."
Kha Nhi chết lặng nhìn ông rời đi..Đường Lâm cũng vội đi theo.Tần Vũ muốn tiến đến đỡ lấy cô, Kha Ngọc sấn đến chắn ngang nhìn anh..
-"Khuya rồi.Anh về phòng trước đi.Để em nói chuyện với Kha Nhi.."
Tần Vũ không trả lời, nhìn qua Kha Nhi rồi không đành lòng ra khỏi phòng..
Kha Ngọc tốt bụng đỡ Kha Nhi lên giường..
Kéo chăn lại cho cô, môi đỏ nhếch lên, nắm tay lạnh ngắt của Kha Nhi thở dài..
-" Chị biết bây giờ lòng em rất khó chịu.Có người mẹ nào lại muốn bỏ con mình.Nếu là chị, chị cũng sẽ làm vậy thôi.."
Kha Nhi ngẩng mặt nhìn Kha Ngọc.Cô ta cười nói..
-" Chị biết ba chỉ là nóng giận nhất thời mà thôi.Ông vốn rất thương em."
Cô ta hơi cúi đầu Kha Nhi không thấy được cảm xúc của cô ta.
Cô ta lúc này ngẩng mặt nói tiếp..
-" Chị sẽ giúp em thuyết phục ba giữ lại đứa bé này.Em đừng suy nghĩ nhiều.."
Kha Nhi nhìn cô ta vài giây, không thể hiện cảm xúc gì, chậm rãi nói..
-" Cám ơn chị.."
-" Khờ quá chúng ta là chị em mà..Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi.."
Kha Nhi gật đầu, nằm xuống nhắm mắt lại..
Kha Ngọc kéo lấy chăn cho cô rồi lặng lẵng mở cửa..Nắm lấy tay cầm cửa, xoay lưng nhìn Kha Nhi đang khép chặt mắt, nở nụ cười lạnh.Rồi mới ra khỏi phòng..
Cánh cửa vừa đóng, Kha Nhi mở choàng mắt, hai hàng nước mắt chảy dài, cuộn lấy chăn vào người.Bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ phần bụng..
Thật lạ kì nơi đây có con của cô và anh..
Nếu giờ này cô còn bên cạnh anh, nghe được tin này chắc chắn anh sẽ rất vui.
Kha Ngọc khoác áo đứng trên sân thượng.
Đường Lâm nhìn dáo dác rồi mới đi lên..
-" Con điên à.Giờ này còn gọi mẹ lên đây làm gì.."
Kha Ngọc quay lưng cười nói..
-" Có nhiều chuyện hay quá làm con phấn khích không ngủ được.."
Đường Lâm lườm lấy cô, xoa xoa tay hơi ấm,hối thúc..
-" Có chuyện gì nói mau.Ba con chưa ngủ đâu.."
Kha Ngọc thu lại nụ cười, nghiêm túc nói..
-" Mẹ còn giữ số điện thoại của bọn A Lục không "
Sắc mặt Đường Lâm tái lại, quát nhẹ..
-" Con bị thần kinh à.Con muốn liên hệ với hắn làm gì..?"
Kha Ngọc hai mắt lạnh lẽo..
-" Con muốn Kha Nhi và con cô ta biến mất.Lần này chắc chắn không trở về được nữa.."
Đường Lâm nhíu mài..
-" Không được rất nguy hiểm.Lỡ lần này không trót lọt chúng ta sẽ khó thoát.Còn chưa nói đến ba con bây giờ canh giữ con nhỏ đó rất chặt.Hay cứ để ba con đưa nó đi phá thai đi.Rồi chúng ta tính sau.."
Kha Ngọc lắc đầu sắc mặt đau lòng chua chát..
-" Rồi sau đó.Ba cũng sẽ trở lại thương yêu nó.Tài sản tất cả cũng sẽ thuộc về nó.
Còn nữa con không thể chịu nỗi ánh mắt thương yêu Tần Vũ luôn dành cho nó.Mẹ có biết anh ấy yêu nó thế nào không.Nếu cả đời này Kha Nhi không biến mất con sẽ không thể có trái tim của anh ấy.Mẹ..mẹ phải giúp con.."
Nếu nói lúc trước cô ta chỉ là ganh ghét với Kha Nhi.Nhưng từ khi Kha Nhi trở về, nhìn tình yêu của Tần Vũ dành cho Kha Nhi sâu sắc .Nỗi hận đó trở nên càng đậm.
Đường Lâm đau xót lau nước mắt cho Kha Ngọc
-" Nhưng chỉ sợ bọn chúng biết con nhỏ đó đang có thai, không chịu làm thôi.."
Kha Ngọc cười lạnh..
-" Chúng ta đừng nói..Cứ để bọn chúng chiến đấu đẫm máu đi.Đỡ tốn công thuê bác sĩ mà cũng khiến mẹ con nó biến mất.."
Hai mắt cô ta hừng hực lửa hận.Chỉ như vậy mới bù đắp được những tổn thương mà cô ta đang gánh chịu..
Đường Lâm nhìn con gái vừa đau lòng lại xót xa.Chẳng thốt nên lời, bà không ngại chuyện làm cho Kha Nhi biến mất.Bà chỉ sợ bị bại lộ mà thôi, kì này phải khéo léo cẩn thận gấp bội so với lần trước mới được..
__________________________________________