Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 57: Lần Đầu Tiên Của Ám Môn




Chuyển ngữ: Pussycat

Thu Ý Hàm dần phát hiện hình như là mình đang bị theo dõi. Chẳng lẽ hành tung của mình đã bị Trọng Lâm phát hiện? Nghĩ đến khả năng này, Thu Ý Hàm càng bước nhanh hơn.

Trọng Lâm ra lệnh tài xế trực tiếp lái xe dừng ở trước mặt Thu Ý Hàm. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy người ở trên xe, Thu Ý Hàm xoay người muốn chạy trốn. Dưới tình huống bây giờ, Trọng Lâm không để cho tài xế đuổi theo cô mà chính là tự anh xuống xe.

Tuy rằng, bây giờ trên đùi Trọng Lâm còn bị thương, nhưng anh hy vọng tự anh đem Thu Ý Hàm về. Với một chân bị bất tiện, muốn đuổi kịp Thu Ý Hàm, rõ ràng Trọng Lâm có chút vất vả.

Nhưng anh đánh cược một lần, dùng khổ nhục kế đánh cược Thu Ý Hàm mềm lòng quay lại. Xác định là ở khoảng cách này, có thể khiến cho Thu Ý Hàm nghe được rên rỉ, Trọng Lâm đột nhiên ôm lấy chân của mình, giãy dụa trên mặt đất.

Từ lần trước, sau khi biết được Trọng Lâm bị thương, Thu Ý Hàm đã rất lo lắng cho anh. Lần này, anh bị thương đuổi theo cô lâu như vậy, tình huống bây giờ chắc thật sự nghiêm trọng.

Không kịp nghĩ nhiều, Thu Ý Hàm quay đầu chạy tới bên cạnh Trọng Lâm, muốn đỡ anh lên, lại bị Trọng Lâm dùng sức gắt gao kéo xuống dưới, ngồi trên mặt đất cùng với anh.

Bây giờ, trên đường này có không ít người bắt đầu qua lại, cùng anh ngồi dưới đất như vậy, Thu Ý Hàm cảm thấy rất khó coi. “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào? Em đỡ anh có thể đứng dậy được không?”

Thu Ý Hàm thương lượng với anh, chỉ cần có thể đứng dậy thì đứng dậy, dù sao vẫn tốt hơn so với hai người bị người qua lại chỉ trỏ như vậy.

Thế nhưng, Trọng Lâm dường như không nghe theo. Ngay trước khi sắp bị Thu Ý Hàm nghi ngờ, Trọng Lâm bất ngờ ngoan ngoãn để Thu Ý Hàm đỡ đứng dậy.

Nhưng anh vẫn cứ không buông Thu Ý Hàm ra. Bởi vì tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay của cô, cho đến khi Thu Ý Hàm đưa anh về đến trên xe, vẫn như trước không có thả ra.

Chờ Thu Ý Hàm khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện mình đã leo lên xe giặc. Không phải cô chỉ là đưa anh lên xe rồi sau đó rời đi sao? Không rõ làm sao cũng ngồi lên.

Nhìn chân của Trọng Lâm rồi lại nhìn vẻ cười đắc ý trên mặt Trọng Lâm, Thu Ý Hàm rốt cuộc nghĩ ra mình đã bị lừa. Cô luôn luôn thông minh, lần này tự nhiên lại bị mánh khoé nhỏ này lừa bịp, thật sự là liên quan đến anh thì sẽ bị rối loạn.

Thu Ý Hàm vốn rất lo lắng việc Trọng Lâm bị thương, bây giờ lại cảm thấy rất tức giận vì hành động này của anh, bất giác tựa đầu nhìn bên ngoài cửa xe.

Trọng Lâm hiểu rõ tính tình của Thu Ý Hàm, hành động hiện giờ của cô, nếu không phải im lặng suy nghĩ thì đó chính là tức giận, rất rõ ràng không phải là cái trước.

“Anh nghĩ là em đã đi rồi?” Giọng nói của Trọng Lâm không có gợn sóng nhưng lại có thể nghe thấy sự kích động trong lòng anh lúc này. “Ngày hôm ấy, sau khi anh thức dậy, có đi tìm em.”

Tuy là Thu Ý Hàm cứ nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng vẫn chú ý lắng nghe lời nói của Trọng Lâm. Anh nói anh có đi tìm cô, chính là bị thương lúc đó sao?

“Anh còn nghĩ là nếu anh không say rượu, có thể đã giữ lại được em, thật sự không ngờ em còn ở đây.” Bởi vì, dựa theo tính cách của Thu Ý Hàm, thật sự sẽ rời khỏi anh, sẽ không ở lại thành phố này, sẽ cố hết sức chạy trốn tới nơi anh tìm không được. Nhưng mà, bây giờ cô ấy còn chưa đi, có phải nói rằng anh vẫn còn có cơ hội hay không?

Trọng Lâm chỉ nhắc tới chuyện anh say rượu, không có nói đến chuyện đêm đó, nghĩa là anh thật sự không nhớ rõ, hay là anh cố ý không muốn đề cập đến? “Anh còn nhớ rõ chuyện gì không?” Tuy rằng, bản thân Thu Ý Hàm cũng muốn giả vờ như không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà thái độ của Trọng Lâm làm cho cô dao động.

Ý Hàm mở miệng nói chuyện, Trọng Lâm rất vui mừng, nhưng mà, cô hỏi câu hỏi này làm cho anh thấy khó hiểu. Anh nên nhớ rõ cái gì sao? Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trọng Lâm, Thu Ý Hàm biết chắc là anh hoàn toàn không có ấn tượng với đêm hôm đó. Bất quá, không nhớ rõ cũng tốt, cô cũng không muốn cho ngày hôm đó thay đổi cục diện bế tắc giữa bọn họ ngoài ý muốn.

“Thả em xuống xe!” Thái độ của Thu Ý Hàm cương quyết. Giờ đây, bất luận như thế nào, cô sẽ không để cho mình lại bị vùi dập nữa. Lúc này, cô phải quả quyết.

Nghe thấy thái độ quả quyết của Thu Ý Hàm như vậy, Trọng Lâm nhớ tới buổi tối hôm đó Phương Úc Vấn đi ra từ phòng của cô. Trước khi rời đi, Ý Hàm cũng nghĩ đến anh ta, lúc này muốn xuống xe, chắc chắn là vẫn còn muốn quay lại bên cạnh người đàn ông kia.

“Bây giờ có thể vượt được bao nhiêu đèn đỏ thì vượt bấy nhiêu, có thể lái nhanh thì lái nhanh, tôi muốn cậu dùng thời gian nhanh nhất đến địa điểm đã chỉ định.” Sắc mặt Trọng Lâm ngay lập tức đầy lạnh lẽo, chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh hôm đó, anh liền không khống chế được lòng nóng nảy của mình. Anh sẽ không để cho Thu Ý Hàm đến bên cạnh người đàn ông kia nữa, cho dù là gặp mặt một lần anh cũng sẽ không chịu được.

Nếu đêm hôm đó, giữa bọn họ thật sự đã làm chuyện bất chính, anh nhất định sẽ không tha cho Phương Úc Vấn. Lúc này, trong đầu Trọng Lâm đã bắt đầu lên kế hoạch phải làm như thế nào để diệt trừ Phương Úc Vấn, cho dù người đó là anh trai trên danh nghĩa của Thu Ý Hàm. Bởi vì, bây giờ anh cảm thấy được chuyện giữa bọn họ không còn trong sạch.

Thấy Trọng Lâm không có ý muốn buông tha cô, Thu Ý Hàm trực tiếp mở cửa xe, muốn từ chỗ này nhảy ra.

“Em điên rồi!” Ngay khi Thu Ý Hàm mở cửa xe, Trọng Lâm lập tức giữ cô lại. “Em có biết hay không, như vậy em sẽ chết!” Để được ở cùng với người đàn ông kia, để rời khỏi anh, mà chẳng lẽ ngay cả tính mạng cô cũng không cần đến!

Dù cho vì để ngăn cản cô vừa mới coi thường mạng sống của bản thân, chân bị thương đã bị đè ép, nhưng Trọng Lâm cũng không lên tiếng, cố nén đau đớn, ôm Thu Ý Hàm vào trong ngực, không cho cô làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

Trọng Lâm dùng một tay giữ yên Ý Hàm, mặt khác, muốn dùng một tay đóng cửa xe lại. Nhưng mà, Ý Hàm ở trong ngực anh cũng không phải là an phận, tốn rất nhiều sức lực Trọng Lâm mới đóng được cửa xe.

Vừa mới trải qua nhiều vất vả, vết thương chân của Trọng Lâm sắp lành lại bị bung ra. Lúc ban đầu, Thu Ý Hàm nghĩ là anh lại làm bộ, chẳng muốn để ý đến anh.

Nhưng khi cô nhìn thấy trên mặt Trọng Lâm không ngừng toát ra mồ hôi, Thu Ý Hàm mới tin rằng lần này đùi của anh thật sự bị nặng thêm. Vả lại, cô cũng nhìn thấy trên đùi đã bị chảy máu.

“Đến bệnh viện gần nhất.” Thu Ý Hàm vội vàng bảo tài xế đổi hướng. Sau khi đưa anh đến bệnh viện, muốn rời đi, cơ hội sẽ càng nhiều, bây giờ không vội.

“Không đi bệnh viện, quay về chỗ nên về!” Lời nói của Trọng Lâm rõ ràng là có trọng lượng hơn so với lời nói của Thu Ý Hàm. Người này là một trong bốn vệ sĩ lớn của Ám Môn, Trọng Lâm bị thương, người ở bên cạnh mình nhất thiết phải đáng tin tưởng.

Người nọ càng tăng cao tốc độ xe, tình trạng vết thương của Môn chủ càng nặng thêm, anh phải nhanh chóng đưa Môn chủ về tổ chức Ám Môn. Ám Môn có bác sĩ và y tá riêng biệt, là vì để cứu chữa thành viên của Ám Môn bị thương trong tình huống đặc biệt.

Những bác sĩ và y tá này được Trọng Lâm thu nạp, tất cả đều là người có y thuật không thấp trên thế giới. Ở trong đao thương đẫm máu này, các loại nhân tài đều nhất thiết phải thu nạp.

“Chạy thẳng vào bên trong.” Đã tới cửa của tổ chức Ám Môn, trước kia Trọng Lâm đều xuống xe ở trong này, bởi vì, thời gian mà anh có thể đến đây cũng không nhiều. Nhưng nơi này có rất nhiều người vào sanh ra tử vì anh, nên mỗi một lần đến anh đều đi thăm hỏi. Đây cũng là nguyên nhân những người này tự nguyện chết vì anh.

Tất cả bác sĩ và y tá đều ở trong Ám Môn, là để tất cả các anh em được chăm sóc kịp thời, mặt khác, cũng là nghĩ đến sự an toàn của bác sĩ và y tá.

Anh tài xế này cảm thấy Môn chủ bây giờ cùng với trước đây rất khác nhau, lai lịch của người phụ nữ này rốt cuộc là gì, có thể được Môn chủ đối xử như thế?

“Chăm sóc phu nhân cho tốt!” Trọng Lâm được nâng đi trước, dặn dò anh em trong sảnh đường những lời này. Vốn là muốn đưa cô đến chỗ của anh, nhưng cô ở trong này chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Nghe Trọng Lâm nói như thế, Thu Ý Hàm có một chút tự giễu.Tất cả các kiến trúc của Ám Môn có bố cục bí ẩn, cho dù là không phái người canh giữ, Thu Ý Hàm cũng không tự tin có thể đi khỏi nơi này.

Ở đây, hầu như từng nơi đều được thiết kế gần giống nhau. Thu Ý Hàm di chuyển bước chân, muốn khám phá địa hình nơi này thêm một chút. Bây giờ, đúng là cô không đi ra được, nhưng cô nhất định sẽ tìm được cách ra ngoài.

“Phu nhân, xin đừng tự tiện đi lại.” Một trong những người canh giữ đứng ra ngăn cản bước chân Thu Ý Hàm, Thu Ý Hàm mỉm cười.

“Môn chủ của các người chỉ nói với các người là trông chừng tôi, cũng không có giới hạn tự do của tôi.” Thu Ý Hàm không để ý đến lời nói của người nọ, tiếp tục đi tới phía trước. “Nếu các ngừơi lo lắng, có thể đi theo tôi.”

Nghe phu nhân nói như vậy, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Nếu cô ấy là phu nhân, mặc cho lần này Môn chủ mang cô ấy về đây là có ý định gì, bọn họ cần phải tôn trọng cô ấy.

Thu Ý Hàm càng đi càng xa, bọn họ cũng không có theo sau. Bọn họ tín nhiệm Môn chủ, đương nhiên cũng tín nhiệm người mà Môn chủ mang đến, huống chi là phu nhân của Môn chủ.

Ở đây cả buổi, Thu Ý Hàm cảm thấy nhất định là mình vòng quanh chỗ này. Bình thường, những nơi như thế này, bọn họ không có sẵn bản đồ sao?

Nếu thật sự có bản đồ địa hình, nơi ở của Trọng Lâm nhất định có thể tìm thấy. Nhưng mà, khẳng định là anh sẽ không đơn giản cho phép cô như thế, vậy chỉ có thể dựa vào ăn trộm.

Trên thương trường, cô đã dùng qua rất nhiều mưu kế, nhưng loại chuyện ăn cắp này chưa từng làm qua. Nhưng Thu Ý Hàm rất tự tin vào bản thân mình, chỉ cần cô muốn làm thì có thể làm được.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Trọng Lâm đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, một tay hiển nhiên chống nạng giữ người thăng bằng. Từ sau khi anh xử lý xong vết thương một lần nữa, vẫn luôn thấy cô loay hoay ở chỗ này.

Anh làm sao không biết tâm tư của cô, cô vẫn muốn rời đi. “Ở lại bên cạnh anh, đừng nghĩ đến người đàn ông kia, được không?” Trọng Lâm ở đằng sau, dùng một tay ôm Thu Ý Hàm, tựa cằm vào trên vai Thu Ý Hàm, dịu dàng nói ra những lời này.

“Đây là bản đồ địa hình của chỗ này.” Trọng Lâm lấy ra tờ giấy, đưa cho Thu Ý Hàm, để cô có thể tuỳ ý đi lại bên trong Ám Môn. Bản đồ này là đích thân anh vẽ, cô cũng chỉ có thể đi lại ở bên trong Ám Môn, nếu muốn rời đi, đó là không có khả năng.