Lúc rời đi, bởi vì Thu Ý Hàm vẫn đang vùi đầu suy nghĩ nên không chú ý có một chiếc xe hơi màu đen theo sát bọn họ, khoé miệng của người trên xe lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Em và anh Tiêu chỉ rời đi một lúc, cha liền…” Dịch Thuỷ Tâm vừa dứt lời thì nước mắt lại tiếp tục chảy xuống. Bây giờ, tất cả việc hậu sự của Trọng Thiên cũng đã hoàn tất thoả đáng. Nhưng mà, suy cho cùng, Trọng Thiên chết rất kỳ lạ, cho dù Trọng Lâm không quan tâm đến chuyện của Trọng Thiên, nhưng bây giờ người ta đã động tới trên đầu anh, đương nhiên sẽ không thể nào bỏ mặc được.
Trọng Lâm nhất định sẽ không chịu thừa nhận là tại vì người đó là cha của anh, anh mới muốn tìm cho ra hung thủ kia. Theo như lời kể lại của Tâm nhi và Lăng Tiêu, bây giờ cần phải kiểm tra video giám sát của bệnh viện, xem có người nào khả nghi đã đi vào bệnh viện đó không.
Dịch Thuỷ Tâm đã khóc mệt, cứ như vậy mà dựa vào vai Lăng Tiêu ngủ, chắc là mấy hôm nay em ấy đã quá mệt mỏi rồi! Nếu Tâm nhi thật sự có thể chấp nhận Lăng Tiêu, anh tin rằng người anh em này có thể đối xử rất tốt với em ấy.
Trọng Lâm ra bên ngoài gọi điện thoại phái người đi kiểm tra video giám sát của ngày hôm đó, Trọng Lâm đã bế Tâm nhi vào phòng của cô, để cho cô có thể ngủ một giấc thật ngon.
“Khi nào thì băng video có thể đem tới?” Lăng Tiêu đi xuống lầu, hỏi Trọng Lâm về chuyện video giám sát của bệnh viện. Lăng Tiêu cũng hy vọng có thể nhanh chóng tra ra người giết bác Trọng, câu nói kia của y tá ‘ống dưỡng khí là bị người cố tình rút ra’ đã hoàn toàn chứng minh là bác bị người khác cố ý hại chết.
Người hại bác Trọng kia, anh lo lắng liệu một ngày nào đó hắn ta có thể làm hại Tâm nhi hay không? Trọng Lâm hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, chỉ có Tâm nhi không những phải tự bảo vệ mình mà còn phải lo cho bé cưng trong bụng. Chỉ cần kẻ khác cố tình, cô sẽ bị thương rất dễ dàng.
“Đang trên đường đến, cậu thấy chuyện này thế nào?” Lăng Tiêu bình tĩnh hơn so với Tâm nhi, đối với chuyện này, anh nhất định là có suy nghĩ của mình. Bây giờ, băng giám sát còn chưa có tới, Trọng Lâm muốn trước hết là nghe ý kiến của cậu ấy, tìm thêm một chút manh mối.
“Xem xong băng video rồi nói sau.” Nghe Lăng Tiêu nói như vậy, Trọng Lâm biết cậu ấy nhất định là có quan điểm của chính mình.
“Tôi quyết định muốn chăm sóc Tâm nhi suốt đời, tuy rằng cô ấy hiện giờ còn chưa có chấp nhận tôi hoàn toàn, nhưng mà bây giờ đã đi bước thứ nhất rồi, hơn nữa, tôi tin rằng tôi có thể cho Tâm nhi hạnh phúc.” Giọng điệu của Lăng Tiêu chém đinh chặt sắt. “Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ với Tâm nhi. Tuy rằng, bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, nhưng mà, tôi không muốn đến lúc đó cô ấy bị người ta chỉ trích.”
Trọng Lâm biết Lăng Tiêu chỉ cái gì, đúng là qua mấy tháng nữa là bụng của Tâm nhi sẽ bị đăng tin. Nhưng mà, đối với Lăng Tiêu, Trọng Lâm vẫn cảm thấy là… “Tâm nhi có đồng ý không?” Anh lo nhất chính là đây chỉ là ý của mình Lăng Tiêu, nếu Tâm nhi không muốn, ngược lại sẽ tạo thành một nỗi xấu hổ lớn cho Lăng Tiêu.
“Cô ấy đồng ý rồi, cho nên đến lúc đó, có thể đổi lại cậu cầm tay Tâm nhi trao cho tôi.” Sau khi bác Trọng qua đời, anh cả Trọng Lâm coi như cha, anh hy vọng sẽ cho Tâm nhi một hôn lễ ấm áp, tốt đẹp.
Chuông cửa vang lên, người Trọng Lâm an bài đem băng video giám sát đến rồi, năng suất lại chậm chạp, Trọng Lâm nghĩ rằng giờ cần phải chỉnh đốn lại Ám Môn cho tốt.
Nhất là một chút tin tức của Ý Hàm đều không có, người tìm khắp nơi không thấy, Trọng Lâm thoáng nghĩ, chờ đến khi xong xuôi chuyện của cha, anh nhất định sẽ chính tay mình đem Thu Ý Hàm trở về.
Không ai có khả năng chạy thoát khỏi bàn tay của anh, huống chi người đó chính là vợ của anh, Trọng Lâm. Người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, cô làm sao có thể không ở bên cạnh anh?
Thời gian từng giây đi qua, tất cả băng video trong ngày hôm ấy sắp xem hết, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Chờ một chút, ngừơi vừa rồi là Trình Dịch Phong? Trọng Lâm quay hình ảnh lại một lần nữa.
Đúng là Trình Dịch Phong! Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu cũng nâng cao cảnh giác. Thời gian Trình Dịch Phong xuất hiện cũng là thời gian anh đang theo Tâm nhi đi khám thai, bây giờ ra kết luận còn hơi sớm.
Thời gian anh rời đi là… cũng may là anh và Tâm nhi quay lại trong phút chốc. Chuyện khéo là, không phải Tâm nhi nói là Trình Dịch Phong đã đồng ý buông tha cho bác Trọng sao? Tại sao anh ta lại lật lọng làm ra chuyện này?
“Các anh đang xem cái gì vậy? Nơi này thấy rất quen, sao lại có hình Trình Dịch Phong trong đó?” Không biết từ khi nào Dịch thuỷ Tâm đã thức dậy, đứng ở chân cầu thang, từ chỗ của cô vừa vặn có thể hoàn toàn nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của băng video.
“Bệnh viện, đây là bệnh viện cha đã nằm lúc trước, tại sao Trình Dịch Phong lại xuất hiện ở trong đó? Có phải cái chết của cha có liên quan tới anh ấy hay không?” Dịch Thuỷ Tâm càng nói càng kích động, bởi vì cô không thể tin rằng Trình Dịch Phong lại làm như vậy, lúc đó rõ ràng là anh đã hứa với cô.
“Các anh cũng biết là anh ấy làm chuyện này phải không? Nhưng cha cũng là cha của anh ấy mà, em không tin là anh ấy đã làm chuyện này, em không tin.” Dịch Thuỷ Tâm làm sao cũng không chịu tin, thế nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của anh hai và anh Tiêu đã nói cho cô biết Trình Dịch Phong bị nghi ngờ lớn nhất.
Trọng Lâm và Lăng Tiêu đều không nói gì, bởi vì bây giờ bọn họ cũng không có bằng cớ chứng minh Trình Dịch Phong có dính líu đến chuyện này, chỉ có một đoạn băng hình anh xuất hiện ở bệnh viện này cũng không có thể chứng minh được cái gì.
Dịch Thuỷ Tâm rất muốn đi tìm Trình Dịch Phong, khiến anh chính miệng thừa nhận rằng không phải anh làm chuyện này. Nhưng mà, anh hai và Lăng Tiêu nhất định sẽ không cho phép cô đi. Bất quá, cô nhất định phải tìm cơ hội lẻn đi.
“Em về phòng trước, các anh tiếp tục xem đi!” Để cho bọn họ không nhìn ra suy nghĩ hiện giờ của cô, Dịch Thuỷ Tam quyết định nên trở về phòng. Bởi vì cô tuyệt đối không biết nói dối, nếu ở lại chỗ này chắc chắn sẽ bị bọn họ nhi nhìn thấu suy nghĩ. Nhưng cô lại không ngờ như vậy ngược lại đã bộc lộ ý nghĩ của cô.
Thái độ của Tâm nhi đột ngột thay đổi thật sự làm cho Trọng Lâm và Lăng Tiêu đều cảm thấy rất đáng nghi. Nhưng bọn họ thật không ngờ Dịch Thuỷ Tâm cư nhiên lại thừa dịp bọn họ không ở nhà liền lén lút chuồn ra ngoài.
Lúc này đây, Dịch Thuỷ Tâm lại cố lấy đủ can đảm đi tới nơi đó, đúng lúc gặp được Trình Dịch Phong từ bên ngoài trở về. Nhưng mà giống như anh không nhận ra mình dường như đã đi qua trước mặt cô như thế.
“Trình Dịch Phong.” Không biết tại sao, Dịch Thuỷ Tâm luôn rất hồi hộp ở trước mặt anh. Sau khi gọi tên anh, trong khoảng thời gian ngắn, cô lại quên mình muốn nói gì.
“Cô gọi tôi có chuyện gì không?” Lần này, thái độ của Trình Dịch Phong đối với cô tựa như một người xa lạ, thoạt nhìn Trình Dịch Phong như thế này thật là khủng khiếp.
Trình Dịch Phong không biết lần này cô tới làm gì, nhưng bất luận cô đến với ý đồ gì, anh cũng không thể mềm lòng một chút nào.
“Cha đã chết.” Trước tiên, Dịch Thuỷ Tâm nói cho anh tin tức này, thật ra Trình Dịch Phong đã sớm thấy được tin này. Tang lễ của súc sinh kia thật đúng là long trọng, còn hơn cái đơn điệu của mẹ anh. Ông ta thật đúng là hạnh phúc, cho dù ra tin tức như vậy, sau khi ông ta chết vẫn còn có người bợ đỡ.
“Ngày cha mất, anh có từng đến bệnh viện…” Dịch Thuỷ Tâm vẫn chỉ có thể nói đến đây, cô hy vọng Trình Dịch Phong có thể hiểu được ý tiếp theo của cô.
Nghe thấy cô nói như vậy, trên mặt Trình Dịch Phong rốt cuộc xuất hiện vẻ cười ngang ngược như trước kia, đúng là cái kiểu cười rất kỳ dị. “Thật sự đã chết, tôi dường như cũng không có làm cái gì cả.” Trình Dịch Phong không trực tiếp làm sáng tỏ, cũng không có thừa nhận. Nhưng những lời này của anh ta khiến cho Dịch Thuỷ Tâm ngầm thừa nhận chuyện này.
Không có làm cái gì không có nghĩa là cái gì cũng không có làm. Có lẽ, đúng là anh ta đã rút ra ống dưỡng khí của cha. Vậy xem ra không phải là anh bất cẩn, nhưng chuyện này có khả năng không?
Vẻ mặt của Trình Dịch Phong biểu hiện rõ ràng là anh đã làm, sao có khả năng anh ta thật sự sẽ bỏ qua cho cha được? Thật hay giả đều thấy rõ, Dịch Thuỷ Tâm cố nén khóc, bỏ chạy đến nơi không có Trình Dịch Phong.
“Tại sao vừa rồi anh phải nói với Tâm nhi như vậy?” Thu Ý Hàm tới gặp Trình Dịch Phong, người từng hợp tác, một lần cuối cùng, đồng thời trong lòng cũng muốn nhân chuyện này khuyên nhủ Trình Dịch Phong.
Tuy rằng, chuyện anh ta làm đối với Trọng gia thật sự là chuyện rất đau đớn đối với Tâm nhi, nhưng mà đúng là Trọng Thiên bị giết sao? Cô thật sự không tin chuyện này.
“Nói thế, cô ấy mới có thể hết hy vọng.” Tuy rằng, Trình Dịch Phong cảm thấy lạ đối với sự xuất hiện của Thu Ý Hàm, nhưng mà, cô ấy cũng đã đến rồi, không muốn tranh luận tại sao cô ấy lại đến. Về sau, cũng chỉ có Thu Ý Hàm là người duy nhất để có thể thổ lộ tâm sự.
Lẽ ra, cô còn muốn đến khuyên Trình Dịch Phong và Dịch Thuỷ Tâm. Bây giờ, xem ra lời cô muốn nói đã không cần thiết phải nói ra, mỗi người đều có con đường đi của mình, giống như cô không phải đã quyết định sẽ rời khỏi vùng đất này sao?
“Cô và Trọng Lâm bây giờ…” Trình Dịch Phong chợt cảm thấy mình hỏi loại chuyện này có vẻ không thích hợp. Thật ra, anh chỉ là không hy vọng ngày hôm đó, vì lời nói của anh đã tạo thành một vết nứt khác.
Tuy rằng, dự tính ban đầu của anh là muốn Trọng Lâm đau khổ, nhưng tình yêu là vô tội, anh không nên liên luỵ đến Thu Ý Hàm, bởi vì bản thân cô ấy cũng là một người bị hại.
“Tôi phải đi rồi, có thể bắt tay anh lần nữa không?” Thu Ý Hàm chìa bàn tay ra trước. Thời điểm bọn họ bắt đầu hợp tác đã không có bắt tay, hay lần này dùng cái bắt tay lần cuối chính thức chấm dứt quan hệ hợp tác trước kia, sau này gặp lại thì sẽ là bạn bè.
Về việc Trình Dịch Phong đã từng phản bội Tập đoàn Thu thị, bây giờ cũng không còn thích hợp để tính toán. Bởi vì, kẻ địch của cô giờ đây chỉ có một người, đó chính là Trọng Lâm.
Cái nhà mới ấy của Trình Dịch Phong và Tâm nhi khi kết hôn, Thu Ý Hàm cũng không muốn đến nữa, ở chỗ này chắc là sẽ không bị ngừơi của Trọng Lâm phát hiện. Thu Ý Hàm đội nón lại, chuẩn bị đi về, cô muốn lần cuối cùng bước lên những vết chân này.
Trọng Lâm đi theo Dịch Thuỷ Tâm đến đây, vốn nghĩ là muốn bảo vệ an toàn cho Tâm nhi, lại không nghĩ rằng nhìn thấy Thu Ý Hàm ở chỗ này. Đối với lời nói của Trình Dịch Phong, Trọng Lâm cũng đã xoá bỏ nghi ngờ với anh ta, tuy là Tâm nhi đã tin. Bởi vì rõ ràng anh ta làm như vậy là muốn Tâm nhi cho rằng anh đã làm, cho nên không cần phải…điều tra Trình Dịch Phong nữa.
Nhưng nếu thật không phải Trình Dịch Phong làm, vậy thì kẻ thù đang ở một nơi bí mật gần đó, không biết ngoại trừ cha ra, kẻ đó sẽ còn có thể đánh lén ai nữa? Chẳng lẽ, xảy ra là vì mình ở trong xã hội đen sao? Chân mày của Trọng Lâm nhíu chặt.
Nhìn thấy bóng dáng nhàn nhã của Thu Ý Hàm, lòng Trọng Lâm càng giận thêm, bởi vì cô lại gặp mặt người đàn ông khác, cô trốn tránh anh, nhưng lại gặp gỡ người ta.
“Lái xe, đi theo cái ngừơi phụ nữ đội nón phía trước kia.”