Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 83




“Con làm gì vậy Dương”? Dư Hy đi vào trong với vẻ khó chịu,bà ít khi như vậy…

Mặt của Đoàn Thiếu Dương cũng không gợn sóng,chỉ ngồi ngây ra xem phản ứng của Vương Thừa Nhi

Lục Nhã Khanh đứng xuống,đi thẳng về phía Vương Thừa Nhi đang đứng,”con điếm,mày còn sống” cô ta vừa định giơ tay thì bị bàn tay Vương Thừa Nhi nắm chặt

“Tại sao không”

Một tay Vương Thừa Nhi bóp chặt cổ Lục Nhã Khanh,khiến cô ta mất thế lui người ngã ngửa ra sô pha…đôi mắt sắc bén của Vương Thừa Nhi như nuốt chửng ả”đến đồn cảnh sát với tao”

“Thả ra,tao làm gì mày?”

“Bà tao!rồi mẹ và nửa cái mạng của tao”Vương Thừa Nhi dùng sức đến mức vết thương bung cả chỉ và rỉ máu

“Nhi con thả người ra trước đi,bình tĩnh “Dư Hy cố khuyên nhưng có vẻ Vương Thừa Nhi không quan tâm,sở dĩ thái độ mất kiểm soát của cô xảy ra là cũng bình thường thôi,đối với kẻ thù thì cô không khoan nhượng,cứ nghĩ đến bao ân oán thì cho dù đi tù cô cũng phải giết một đứa con gái không ra gì này.



“Ngoan nghe ta nói,nếu con giết người thì có khác gì cô ta đâu,hãy để cô ta chết lần mòn “Dư Hy lúc còn trẻ chuyện gì bà cũng trải qua,nói cho cùng bà đang dạy con dâu cách trả thù!

Bàn tay Vương Thừa Nhi nới lỏng rồi buông ra,Lục Nhã Khanh thở hổn hển …

Vương Thừa Nhi nhìn Đoàn Thiếu Dương “anh bảo tôi ngoan để nhìn anh làm gì?”cái cô không muốn thấy thì lại phơi bày ra ngay mắt…ve vãn với người phụ nữ khác mà đặt biệt là kẻ thù?

“Anh có gì giải thích không?”

Đoàn Thiếu Dương vừa tức cười vừa giả vờ nghiêm mặt,”ghen à”hắn ta đi tới xoa đầu cô gái đang tức

Vương Thừa Nhi hít một hơi thật sâu.”mẹ,con đi ra ngoài tối nay con dùng cơm với bạn” nói xong câu nói cô xoay lưng định đi thì bị hắn kéo lại

“Em đi với ai”

“Tôi cần phải thưa với anh à” Vương Thừa Nhi phủi tay hắn ra thật mạnh rồi lườm xong mới đi

“Dương đi theo đi”

“Để em ấy yên tĩnh đi,bây giờ có chịu nghe con nói đâu,mà mẹ cũng về đi”

“Dương,mẹ biết con không phải là người như vậy nhưng có gì thì nói rõ ràng”

Dương đẩy bà ra khỏi phòng rồi nhìn Lục Nhã Khanh”cô cũng về đi”



“Cổ em đau” Lục Nhã Khanh trong lòng không vui vì thấy Vương Thừa Nhi còn sống,nhưng cũng cố ra sức ve vãn,cô ta cởi cúc áo trên của sơ mi rồi xoa vùng cổ

Đoàn Thiếu Dương cúi người ghé sát vào vết thương ở cổ,rồi cười mỉm”không sao vẫn ổn”cử chỉ ân cần nhẹ nhàng,mùi hương trên cơ thể phản phất làm Lục Nhã Khanh tim đập nhanh,cô ta cởi nút áo đến giữ ngực,lộ cả áo trong…

Đoàn Thiếu Dương cười khẩy,”tôi có việc phải làm,lần sau em tới”

Thái độ Đoàn Thiếu Dương thay đổi chóng mặt,làm Lục Nhã Khanh khó hiểu?”Dương,em thích anh từ rất lâu rồi.bây giờ chúng ta môn đăng hộ đối”

Đoàn Thiếu Dương nhìn đồng hồ rồi nói,”em là người của tây viễn,đừng tưởng tôi không biết,nếu em muốn bên cạnh tôi thì chứng minh đi”

“Em…cho em một chút thời gian,còn anh.Nếu em chứng minh được em là người của anh thì anh sẽ đáp trả em thế nào?”

“Phải coi lại cô chứng minh bằng cách nào”

“Được”

Lục Nhã Khanh chỉnh đốn quần áo rồi đi về…

Còn Đoàn Thiếu Dương đi vào nhà vệ sinh ngay lập tức,rửa tay và mặt…

Đoàn Thiếu Dương nhớ lại lúc nãy,Vương Thừa Nhi dùng sức bóp cổ,nên máu đã thấm một ít ra bên ngoài áo…hắn không hề xem trọng tính mạng Lục Nhã Khanh,nếu Vương Thừa Nhi có giết chết cô ta thì hắn cũng sẽ dàn xếp mọi chuyện…hắn để cô tự quyết định mạng sống của kẻ thù…một cách sủng vợ của riêng hắn…

Lấy vội chiếc áo vest khoác lên,hắn bảo người mang chiếc mô tô của Vương Thừa Nhi đến rồi đi vội ra ngoài tìm cô…vốn dĩ muốn tự ý quyết định chuyện trả thù,nhưng không ngờ cô ấy đến tận nơi bắt quả tang …

Mưa lắc rắc tuy không lớn,nhưng cũng đủ làm người ta lạnh thấu xương,hắn gọi cho Đoàn Phu nhân,nhưng bà nói cô vẫn chưa về nhà…

Cái thành phố rộng lớn,hắn cho người lục soát từng ngóc ngách …vẫn không tìm thấy…hắn chạy dưới trời lạnh hằng mấy tiếng…càng lạnh lại càng sốt ruột…

Rõ ràng hắn đã sơ suất nhất thời?bởi lẽ Lục Nhã Khanh biết Vương Thừa Nhi còn sống!..



Ở một nơi công viên góc đường của thành phố,vắng bóng người qua lại cô ngồi trên một cái cầu thang trược của trẻ,ở trên có mái che…ngồi nhìn ra đường tối chỉ có thưa thớt người đi lại xa xa…đèn mờ ảo …bởi lẽ không biết phải đi đâu!

Cái cảnh tượng buổi chiều cô gặp tận mắt,hắn cùng kẻ thù dây dưa,cô cố gắng xâu chuỗi lại mọi chuyện nhưng không thành,hắn ta đưa cô lên đảo!rồi lại để Lục Nhã Khanh giết cô,bây giờ hắn cùng người đã giết cô dây dưa?cô suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu chuyện gì,dù biết là hắn thích cô,nhưng cô có tư cách gì hỏi trắng đen thế nào?..vết thương ở ngực đau nhói,không biết đau ở trong hay ngoài?

Mưa không dừng…nhìn lên đèn đường mưa lất phất bay nhiều không đếm được, cũng giống như ngàn cây kim châm vào tim cô bây giờ!..mệt mỏi lại thêm đói…điện thoại cũng hết pin từ chiều…đôi mắt mờ ảo,cô cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết…