Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 12




Không biết mẹ sao rồi,hiện tại mình chưa thể đi lại…làm sao đây

Grummm..(điện thoại run)

"Chị. … chị đừng lo em đang ở đây chăm mẹ,chị hãy yên tâm tịnh dưỡng,em sẽ đến thăm chị sau,có gì hãy gọi cho em"

"Nè,không đưa chị về sao,ở đây là đâu???"

"Nhà của lão đại,chị yên tâm người ta tốt lắm giúp chị và em nhiều lắm,vậy nha em đẩy mẹ vào phòng phẫu thuật"

" Nè,Định" tút tút….

"Thằng này"

"A đau…" chết tiệt cứ vận động nhẹ một chút cũng đau…

"Cạch" "thưa cô tới giờ ăn trưa"

"Cảm ơn chị"

Lần đầu tiên ông chủ đưa người lạ về,lại là con gái….cô ấy xinh thật…nhìn quen mắt quá

"Cô uống thuốc luôn đi,cậu chủ dặn mỗi ngày 3 buổi uống,sau này tôi chăm sóc cô"

"Làm phiền chị"

"Cô là…à ummm"

"Vương Thừa Nhi "

"A đúng rồi,tôi hay xem mấy cái trên mạng có phải cô không…"

"Uhm"

"Nhìn ở ngoài cô non trẻ quá"

"Cảm ơn chị"

"Tôi có thể chụp chung với cô một tấm hình không"

"Ôi chị ơi,em đang mặc đồ bệnh nhân"

"Lần sau nhé nhớ lần sau cho tôi chụp chung với"

"Dạ chị" ôi hơi mệt…ngồi dậy lâu lắm rồi

.....

"A đau" giờ nằm xuống cũng khó

"Cạch" "để tôi"

"Ôi làm tôi giật mình"

Đoàn Thiếu Dương nhẹ nhàng dịu dàng đỡ Vương Thừa Nhi nằm xuống

"Cảm ơn anh"

"Không cần,lo nghĩ trả nợ ân tình cho tôi là được rồi"

"Tôi thấy tiền bạc anh không thiếu,tôi..sau này lành lặn có thể đến giúp việc nhà cho anh được không,hoặc là anh muốn trả tiền thì cứ ghi nợ cho tôi,tôi sẽ trả từ từ cho anh"

Im lặng ….không khí ngại ngùng

"Tôi có việc,cô cứ nghỉ ngơi"

Hắn bảo mình nghỉ ngơi, chứ ai sáng giờ ra vào phòng này liên tục sao mà nghỉ được… tên này hâm thật sự



.....

Giờ này gần chiều chắc mẹ phẫu thuật xong rồi …

"Cạch! "

"Chị,thức rồi à"

"Mẹ sao rồi"

"Mẹ không sao!mẹ đang ở phòng hồi sức em tranh thủ chạy về thăm chị và mang ít đồ cho chị"

"May quá!tuổi mẹ đã lớn cầu mong sau này mẹ khoẻ lại nhanh chị sẽ chăm mẹ thật tốt,cảm ơn ông trời"đôi mắt bỗng nhoè đi….

……

"Chị quên hỏi em,chị chưa thanh toán tiền viện phí,sao mẹ có thể vào phẫu thuật được vậy"?

"Em không biết,em định hỏi chị,…..họ bảo là chồng chị??"

"Hả??" Gì chồng gì vậy?

"Sao?chị giấu em kết hôn với thiếu gia nào à"

"Em điên à,có hỏi người đó tên gì không?"

"Không! Em mãi lo lắng cho mẹ nên không quan tâm!"

Ai vậy???? Nhận chồng mình ……

"Chị!..em xin lỗi"

"Im đi"

"Chị,em vào viện chăm mẹ,có gì cứ gọi cho em,anh Phong Sát tốt với gia đình mình lắm em đã xin theo anh ấy làm việc"

"Định!!!nếu thật sự em muốn tốt cho chị thì hãy nghe lời chị đi học lại,làm một việc tốt hơn"

"Em thấy có gì không tốt,anh ấy chỉ em kiếm tiền…"

"Em quen hắn được bao lâu?con người hắn thế nào?mới hôm qua em bị đánh ra nông nỗi nào?vì con đường em chọn,hôm nay em lại không từ bỏ ý định ngu ngốc đó nữa"

"Thôi được! nếu em theo con đường không ra gì này! thì đừng trách chị dùng cách của chị"

"Chị định làm gì?"

"Đợi chị lành lặn đi rồi chú mày biết tay"

"Thôi em không nói với chị em đi chăm mẹ đây"

Nói vừa dứt lời thì Vương Thừa Định chạy như bay ra cửa

"A"

"A em xin lỗi anh Phong Tranh"

"Mắt để đâu vậy"

"Dạ em xin lỗi em có việc gấp "

….

"Chào cô bé"

"??? Sao anh ở đây"

"Không định chào ân nhân của mình à"

"Ý anh là?"



"Uhm,anh là người phẫu thuật cho em đó"

"Ui,!!vậy xem ra chúng ta có duyên ghê,nhưng trong tình huống không tốt mấy"

"Em thấy sao rồi"

"Khá đau "

"Uhm..nằm đây ít di chuyển lại"

Người đàn ông này đúng là soái…nhìn càng gần càng hút ánh nhìn…đôi mắt hẹp dài,mi rậm….tóc chải 7-3 rũ xuống trán rộng…

Ôi chỉ muốn nhìn…

Sặc …..mày đúng là không có liêm sĩ thế Vương Thừa Nhi

"Bẹp" Vương Thừa Nhi vỗ mặt rõ đau

"Em làm gì vậy? Nghĩ lung tung gì à"

Sặc anh ta đọc được suy nghĩ sao????

"Bác sĩ biết người tên Phong Sát gì đó à"?

"Anh là bác sĩ giỏi của thành phố này đó,xem ra ai cũng cần anh…"

Anh ta có nổ không vậy…

Phong Tranh nhấc ghế để bên cạnh giường ngồi,mặt anh ta ghé sát lại gần Vương Thừa Nhi

"Một cô gái! Làm như thế nào mà bị thương nặng đến vậy?"

Vương Thừa Nhi nằm ngửa mặt nhìn lên trên trần nhà,nở nụ cười nhẹ nhàng đưa răng trắng tinh,đôi môi hồng nhợt nhạt,nửa khuôn mặt nhìn ngang trông kiều diễm vô cùng...như một bức tranh chân dung hoàn hảo

Bàn tay Phong Tranh đưa lên trong vô thức,chỉ còn vài tấc là chạm vào gương mặt thanh tú kiều diễm kia….

Bàn tay ấy chợt thu lại,văng vẳng bên tai là tiếng Phong Hạ la mắng cấm đoán cậu đến gần người phụ nữ ấy…

"Ai cũng có người quan trọng! đáng để làm điều dại dột…" Vương Thừa Nhi nhìn lên trần nhà để tránh những giọt nước mắt chảy ra,nhưng gương mặt ẩn chứa nhiều tâm sự khó nói…

"Ý em nói là gia đình em"

Gương mặt như tranh bỗng xoay qua nhìn người đàn ông,cặp mắt sắc lạnh như ngụ ý bất giác có người đang muốn xâm chiếm tâm tư cô…

"Anh hỏi với tư cách gì"

Cô nhóc này rạch ròi mối quan hệ như vậy!rõ là người không phải đơn giản,đầu óc nhạy bén,tâm tư sâu lắng….có nên xếp vào kiểu phụ nữ nguy hiểm không?

"Một người bạn"

"Thế thì xin lỗi anh không thể biết nhiều hơn " câu trả lời dứt khoát làm Phong Tranh không thể hỏi thêm gì nữa

"Đợi sau khi em lành hẳn tôi mời em ăn hoành tráng"

"Cảm ơn bác sĩ,hãy để tôi mời vì tôi không muốn nợ ai"

"Sau này hãy gọi tôi là Tranh,một người bạn"

"Cảm ơn anh bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi"

"…."

Phong Tranh ghé vào tai Vương Thừa Nhi nói thầm"công chúa của hoàng tử"

Đệt hắn nói gì vậy…hôm bữa mình ngủ mơ cứ gọi hắn là hoàng tử sao hắn biết ….

Đôi má Vương Thừa Nhi đỏ ửng vì ngại,còn tên kia thì dửng dưng bỏ tay vào túi quần đi thong thả…..