Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 11




Đã qua 8 tiếng nhưng không thấy Phong Tranh bước ra từ phòng phẫu thuật

Thiếu Dương vẫn ngồi bất động,đang suy nghĩ gì đó,hắn bước ra sảnh ngoài châm điếu thuốc đưa lên môi rít một hơi dài

"Dương,dạo này cậu hút thuốc hơi nhiều rồi"

"Thì sao"

"Lúc trước quen cậu ở nước ngoài cũng đâu thấy cậu như thế,là vì người phụ nữ trong đó à"

Đoàn Thiếu Dương im lặng,môi hắn cong lên nhẹ,mái tóc rũ xuống 4-6 nhìn thật phong trần,quyến rũ

"Nếu ngày xưa cô ta bỏ rơi cậu,tại sao đi một vòng quay lại cậu vẫn tìm cô ta?không thấy phiền à,cậu còn tình cảm với cô ta à"

"Tôi muốn dày vò để cô ta nếm được nổi đau ngày xưa tôi đã chịu"

"Cô ta không nhận ra cậu mà!"

"Tôi tự biết sắp xếp"

Phong Tranh bước ra kéo khẩu trang xuống "nơi đây có người cần tịnh dưỡng,tốt nhất đừng làm không khí ô nhiễm"

Thiếu Dương vùi điếu thuốc mặt nghiêm nghị "cô ta sao rồi"

"Ổn rồi,nhưng cần khoảng thời gian dài đây"

"Chuyển cô ấy qua phòng nào thông thoáng đi"

"Cô ta tỉnh chưa"

"Anh tự vào mà coi đi" Phong Tranh nhăn mặt

Đoàn Thiếu Dương không nói gì bỏ về phòng

Phong Hạ cười điểu nhếch miệng nói" bày đặt không quan tâm,muốn thăm người ta thì thăm đi"

"Cái lưỡi của cậu chắc không còn dùng nữa" Đoàn Thiếu Dương xoay người lại mặt lạnh hăm he một câu,khiến cho Phong Hạ bất giác sờ lên môi

Nơi đây là biệt uyển của Thiếu Dương chỉ có khi hành động hay làm phi vụ bọn họ điều tụ họp nơi đây

"Anh hai,Lão đại đưa một đứa con gái về đây lẽ nào muốn công khai thân phận với cô ta,hơn nữa cô ta chắc là người quan trọng với anh ấy phải không?"

"Chuyện cá nhân của hắn đừng nên tìm hiểu,tránh xa người phụ nữ đó ra cô ta khá phiền đó"

"Hmm một cô gái thôi mà"

"Em thấy vết thương cô ta chưa,cô ta cũng xoay 5 tên đàn ông mệt bở hơi tay,chứ không phải tự nhiên cô ta bị vậy,cô ta cũng không vừa đâu "

"Hoá ra cũng có chút thú vị "

"Em nói gì đó"

"Không gì anh hai!em mệt về phòng đây"

"Về nhà đi ở đây gần cô ta "

"Anh hai à,anh có cần cuồng em trai dữ vậy không,em lớn rồi "

"Hmmm"

,….

"Cộc cộc"



"Vào"

"Dương,điện thoại của cô ta cứ reo,mà cô ta ngủ như chết rồi"

Nhìn nhìn cầm lấy

Bắt máy

"Alo cô Vương Thừa Nhi phải không!bây giờ phiền cô đóng viện phí tháng rồi và thanh toán 1phần 3 tiền phẫu thuật nếu không …ngày mai mẹ cô không được phẫu thuật đâu"

"Được rồi 5 phút "

"Cảm ơn …anh"

…..

………..Sáng hôm sau…….

"Mẹee" "aaaa" "đau"

Vương Thừa Nhi giật mình hoảng hốt,vì nằm mộng thấy mẹ cô ấy mất…

"Chị hai tỉnh rồi à"

"Em đi chăm sóc mẹ đi,sao còn ở đây "

"Em định gọi chị dậy,rồi em vào bệnh viện"

"Định! Hôm qua em có bị thương ở đâu không"

"Nhẹ lắm em không sao! Em xin lỗi chị hai,sau này chị nói gì em điều nghe"

"Đi học lại đi"

"Chuyện này nói sau em vào bệnh viện chăm mẹ"

"Cái thằng!mới nói nghe lời chị mà"

Chạy lẹ…

Lạ thật hôm qua mình ngất đi,mình thấy một mùi hương nhẹ mát toát ra từ người đàn ông đeo mặt nạ? Nơi đây là đâu? Sao….chết tiệt mình chưa kịp hỏi em ấy

"A"xem ra khó di chuyển rồi

"Chưa xuống giường được đâu,càng đi càng đau"

Tên đeo nạ…không ngờ gặp lại hắn

"Tôi sẽ cho người đưa cô về"

"Cảm ơn!hôm qua anh cứu tôi à"

"Tính trả ơn sao đây?lấy thân báo đáp à"

"Không không!!tôi không có tiền cũng không thể lấy thân!!!tôi sợ không xứng với ngài"

"Nếu cô không đồng ý thì không thể rời khỏi đây"

Đoàn Thiếu Dương bước tới ngồi bên giường nhìn đắm đuối,khiến cho Vương Thừa Nhi như muốn tắt thở vì ngột ngạt

"Anh giam người trái phép à"



"Tôi mang cô về,bỏ sức chữa trị cho cô,em trai cô cũng do tôi cứu"

"Cô không định trả ơn tôi?"

"Tôi sẽ trả nhưng bằng cách khác"

"Tôi nghe em cô nói,cô chưa có bạn trai"

"Tôi có rồi"

"Ai,hắn ta là ai" cô muốn qua mặt tôi à? Để xem tên đó hơn tôi chỗ nào"

"Tôi chắc chắn nếu nhắc đến bạn trai tôi,ngài sẽ ko dám động vào tôi đâu"

"Haha Đế Phong Sát tôi mà lại đi sợ ai à"

Hắn là Đế Phong Sát?

"Thì sao"

"Sặc,"cô ta nhà quê thế,không biết Ta nổi tiếng thế cơ mà!!

"Cô nói xem hắn là ai?hơn tôi chỗ nào"

Đoàn Thiếu Dương ngồi nghiêng người về phía trước áp sát mặt hắn ta vào mặt Vương Thừa Nhi

Vì đã tựa người vào thành giường nên không còn chỗ để né nữa!

Đằng sau chiếc mặt nạ là đôi mắt sắc bén muốn bốc cháy

"Tránh xa tôi ra"

Ánh mắt kiên định của Vương Thừa Nhi nhìn thẳng vào mắt nâu kia

"Nói! hắn là ai" người đàn ông đeo nạ thở mạnh đôi mắt đỏ rực áp sát mặt cô

Môi cả hai sắp chạm vào nhau

Hơi thở của hắn …người hắn mùi này mình đã từng!!!

"Đoàn Thiếu Dương!chủ tịch tập đoàn Đoàn Dư!người nằm trong top 50 người đàn ông quyền lực đẹp trai giàu nhất thế giới,anh biết anh ấy mà phải không"

"Hả" cô ta đang nhắc tên mình!hahahaa nhỏ này,cứ chạy đi tôi nói cô chạy không thoát đâu,IQ tôi thừa hưởng từ mẹ đó

"À thì ra vậy!tôi biết người đó,nhưng ai biết lời cô nói đúng không…"

"Anh có thể gọi cho anh ấy,hoặc tôi gọi cho anh kiểm chứng "

"Thôi được rồi"

Phù…thoát rồi,xem ra có lúc cũng nhờ được hắn

"Nghỉ ngơi đi khi nào cô ổn tôi sẽ đưa cô về"

"Cảm ơn anh "

"Tạm thời tôi cho cô nợ một ân tình"

…..

"Cạch"

Tên này hắn thực sự biến thái nặng!!nếu không sớm thoát ra e là mình chết trong tay hắn