Dáng vẻ hiện tại của Cát Tiểu Du không khác gì những người đá cá lăn dưa,ở ngoài đầu đường xó chợ
“Còn nữa,điển hình là cô ta giật Đoàn Thiếu Dương trên tay tôi,và bây giờ lại leo lên giường cậu Hàn...xem ra các vị có thấy người đàn bà này không đáng một xu đúng không,tôi là vị hôn thê của hai người đàn ông trên đều bị cô ta dùng cách trèo lên giường để tranh giành”
“Cô Cát nói xong chưa?”
“Cô luôn miệng chửi rủa tôi,nhưng cô không thử hỏi tại sao đàn ông không thích cô?,còn nữa một xu tôi xài đều là tiền tôi tự kiếm bằng sức lao động,không tin thì cô hãy hỏi người đàn ông mà cô gọi là vị hôn thê”
“Chưa hết đâu Cát tiểu thư,hai người đàn ông cô nói họ như những kẻ ngốc bị tôi xỏ mũi à?có trèo lên không thì hỏi họ xem?còn cô đứng đây chửi bới tôi cũng vì cô thấy mình đã thua tôi,người thua cuộc,tôi không hề muốn trèo lên giường ai để kiếm tiền cả,tôi còn đôi tay...không bám gia đình cũng không bám lấy đàn ông.cô xem lại mình đi cô Cát...”
Thái độ ung dung,dùng lời nói sát thương người khác,khiến Cát Tiểu Du đứng sắp không vững vì tức tối
Vương Thừa Nhi ung dung cúi đầu chào phu nhân và chủ tịch,xong rồi cô rời đi,Hàn Ngôn Viên cũng đi theo sau
Trong mắt mọi người,ai cũng thấy người chủ động là cậu Hàn...còn người như cô Vương lại chính là thanh dã tự thanh...
Ai cũng vỗ tay để lấn át không khí âm u lúc nãy,khiến cho Cát Tiểu Du nổi điên lên hất cả mâm đồ ăn xuống đất,cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài...thật nhục nhã...
Bên ngoài....Cát Tiểu Du cũng không buôn tha họ,cuối cùng theo họ về đến biệt thự,...
“Hai người đứng lại cho tôi”
Vương Thừa Nhi xoay người,”Tiểu thư còn gì căn dặn sao?”
“Cát Tiểu Du,cho dù tôi và Vương Thừa Nhi không đến được với nhau thì cũng không thể nào yêu cô được,chúng ta không có tình cảm,cô tự trọng...” Hàn Ngôn Viên chỉnh cà vạt rồi bước vào nhà
“Vương Thừa Nhi tôi muốn nói chuyện với cô”
“Nói đi”
“Cô không có gì với anh ấy thật sao?”
“Không”
“Tại sao,cô vẫn luôn bên cạnh anh ấy?”
“Công việc,sắp tới tôi cũng sẽ dọn ra ngoài rồi.” Nói xong cô bước vào nhà để lại Cát Tiểu Du đứng đó
Suy đi nghĩ lại,Cát Tiểu Du thấy mình lại đi sai nước cờ...đáng lẽ phải làm bạn với kẻ thù mới có thể địch ngoài sáng ta trong tối....
Nghĩ đến đó cô ta cười thầm...
“Cạch”
Hàn Ngôn Viên cởi áo khoác ngồi xuống ghế, nhìn thấy Vương Thừa Nhi định về phòng thì hắn ho nhẹ”e hèm,em ăn gì không,tôi cho người nấu”
“Tôi,uhm để tôi thay đồ rồi xuống”
Một lúc sau trở xuống,lớp make up được tẩy trang,cả gương mặt không còn nặng nề,chính lúc này là lúc Hàn Ngôn Viên thích nhìn cô ấy nhất
“Chút rượu vang nha...” Hàn Ngôn Viên rót rượu vào ly...
“Không,tôi không uống,à có chuyện này,tôi định tần sau dọn ra ngoài”
“?tại sao,đang rất ổn mà”đối mắt hẹp dài,mái tóc chải sượt chỉnh chu,nhìn cô lăm lăm
“Tôi không thể ở như vậy mãi,không hợp lễ”
Hắn chấp hai bàn tay trước mặt,che mũi và miêng,chỉ để hai mắt hướng nhìn cô”em không biết tôi thích em?hay em giả vờ”
“Tôi biết,chính vì vậy nên tôi càng phải ra ngoài ở”
“Em...lần đầu có người dám từ chối tôi như vậy đấy”
Hắn tức đến độ muốn đập tan bàn ăn,nhưng sợ đập xong hắn không còn cơ hội gặp lại cô,vì làm như vậy là tạo khoảng cách...
“Xin lỗi,tôi biết anh rất tốt...nhưng ngay từ đầu tôi đã là người của người khác....”
“Em dọn đến đâu?ít ra cũng nên cho tôi biết”
“Cũng gần đây thôi,vì tiện cho việc đi làm và học”
“Tôi no rồi...”Hàn Ngôn Viên thất vọng vô cùng,đáng lẽ ra hắn ta nghĩ đã chiếm đc lòng cô gái này...hắn đứng dậy không ăn đi về phòng...
Vương Thừa Nhi thở dài,ngồi thẩn thờ rồi sờ vào bụng...
......
Ngày hôm sau và nhiều ngày sau,cô và Hàn Ngôn Viên không chạm mặt..
Cô làm công việc ở công ty hắn,nhưng cứ đến giờ cô lại đi trước,hắn muốn gặp cô cũng khó.. đúng kiểu cô gái được sủng nên rất kiêu căng...
Hàn Ngôn Viên phải chủ động gọi điện bảo cô đem hồ sơ,thì mới được gặp cô”trốn tôi à”
“Không,tôi bận sắp xếp chỗ ở mới nên sẽ hơi bận”
“Tôi sẽ cho người mang đồ qua cho em”
“Còn nữa,đây là chìa khoá xe”
“Tôi cần gì sẽ nhờ anh,thật tốt khi có người bạn là anh” Vương Thừa Nhi đặt chìa khoá lại bàn cho Hàn Ngôn Viên...
“Được,khi nào sắp xếp xong,em có thể mời tôi một bữa ăn không”
“Uhm”
“Nếu không có gì thì tôi ra ngoài”
Hàn Ngôn Viên gật đầu,cứ mỗi lần gặp cô,hắn đều muốn giữ cô lại....
Vương Thừa Nhi ngồi vào bàn làm việc thẩn thờ một lúc...cô nhận được một tin bất ngờ,nên bây giờ vui buồn lẫn lộn,tâm trạng thì lộn xộn...cầm tờ giấy siêu âm trên tay cô gục mặt xuống bàn...