Yoonshin đã chuẩn bị tinh thần để nghe một câu trả lời kiểu như, "Cậu nghĩ tôi là bạn trai của cậu hay gì?" hoặc "Tại sao cậu lại làm phiền tôi?" nhưng thật ngạc nhiên, Sehun không hề nói vậy. Thay vào đó anh để cho Yoonshin có can đảm để nói ra những gì cậu muốn.
Cậu không biết tại sao lại là Kang Sehun. Có thể là do Sehun chấp nhận mọi thứ không thiên vị gì hết, và anh cũng có thể quên đi mọi thứ nếu cần chăng?
"Thật sự tôi không muốn bị đẩy vào hôn nhân như thế này chút nào. Có quá nhiều thứ khiến tôi như phát điên lên. Nhưng nếu tôi không làm thế thì chị gái tôi sẽ gặp phải điều không tốt.. Tôi phải làm gì đây ạ? Anh có giải pháp nào dành cho tôi không ạ," Yoonshin lan man.
"Năm tư, tôi đã nói là 10 phút tư vấn của tôi đáng giá bao nhiêu chưa?"
"Điều này không phải quá đơn giản sao. Nó thậm chí còn nằm trong quy định đạo đức của luật sư nữa cơ mà. Điều Một: luật sư phải bảo vệ và tăng cường các quyền và tự do của con người..."
Sehun ngắt lời cậu giữa chừng và ném đáp án cho Yoonshin một cách cáu kỉnh, "Được rồi, tôi sẽ cho cậu câu trả lời. Đơn giản thôi. Đi du học đi. Người ta thường đi du học vào năm tư đấy, vì vậy cậu cũng có thể đi trước vài tháng. Xin giấy phép hành nghề rồi dành vài năm ở đó. Khi cậu trở lại, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết."
"Tôi có thử nghĩ qua rồi. Nhưng tôi không thể rời Hàn Quốc sớm như vậy được."
"Tại sao không? Cậu yêu nước đến vậy sao?"
"Là vì chị gái tôi."
"Chuyện này là sao?"
"Tôi không thể nói cho anh biết chi tiết được, nhưng mà đại loại là như vậy ạ."
Giữa sự thôi thúc muốn nói ra mọi thứ và và lý trí mách bảo cậu không được tiết lộ bất cứ thứ gì từ chị gái thì Yoonshin đã chọn im lặng. Cậu đặt môi lên miệng cốc cà phê còn ấm. Sehun tiếp tục với giọng nói nhẹ nhàng của mình, "Tôi không thể đảm nhận một vụ án mà tôi không biết gì về nó. Cậu tự nghĩ đi."
"Hôm nay trời lạnh quá." Yoonshin nhìn ra ngoài cửa sổ và thẫn thờ trước bầu trời đang tối đen như mực. Những ngôi sao dù có mờ nhạt, nhưng cậu có thể cảm thấy rằng chúng đang lấp lánh rực rỡ. Cậu nghĩ rằng lúc này Sehun cũng sẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy những ngôi sao nhỏ bé kia.
"Và tôi ước có ai đó sẽ ở bên cạnh tôi lúc này. Tôi thật sự rất cô đơn."
"Vậy hãy gọi cho người phụ nữ mà cậu đã hẹn hò đi," Sehun vặn lại.
"Này, chúng ta ở cùng một tòa nhà đấy ạ, tại sao anh lại lạnh lùng đến vậy ạ? Tôi khiến anh chướng mắt đến thế sao?"
"Tôi không thích việc cậu nghiêm túc với mọi thứ. Tính tôi không hợp với những người trong sạch như cậu."
"Không phải anh đang dẫn dắt tôi sao? Con cừu vô tội của anh đang đau khổ và sắp chết dần chết mòn ở đây rồi đó ạ"
"Ít nhất thì tôi sẽ chôn cất cậu coi như đó là phúc lợi cho nhân viên."
"Thay vào đó anh không thể cứu lấy tôi sao? Tôi đang ở quán cà phê trước tòa nhà, nơi mà chúng ta va vào nhau lần trước đó ạ."
"Chết tiệt," cậu nghe thấy người đàn ông kia khẽ lẩm bẩm. Yoonshin không chắc mình nghe đúng hay không vì Sehun đã để điện thoại ra xa. Cậu áp điện thoại lên tai và lần mò tay cầm của chiếc cốc. Cảm giác thật tuyệt khi chiếc cốc phát ra tiêng kêu.
Lúc này sự im lặng bao trùm lấy cả hai.
Yoonshin nhìn vào màn hình của mình, lo lắng rằng Sehun đã cúp máy, nhưng không phải vậy, dường như Sehun đang suy nghĩ về đề nghị của cậu.
"Luật sư Kang, tôi nên đợi bao lâu? Mười phút? Mười lăm phút?" Yoonshin hỏi, không thể giữ im lặng lâu hơn.
"Một tiếng," Sehun trả lời ngắn gọn.
"Bây giờ anh không có ở nhà ạ?"
"Tôi đang ở nhà. Nhưng cậu phải đợi một tiếng." Sau khi nói xong những gì mình muốn, Sehun cúp máy như lần trước.
Yoonshin cứ thế ngơ ngác rồi nhìn xuống màn hình giờ đã tối đen và nhăn mày.