"Được rồi, lái xe cẩn thận nhé," Ikyung nói rồi cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Yoonshin siết chặt tay lái hơn. Lòng bàn tay cậu đẫm mồ hôi, cậu cảm thấy xung quanh mình như có một lớp sương mù dày đặc đang cản trở tầm nhìn của mình. Yoonshin đã sợ hãi, nhưng không nắm được cọng rơm cứu mạng nào hết. Cậu biết mình đang cảm thấy vô vọng nhưng chị gái của cậu chắc còn cảm thấy tồi tệ hơn. Vì vậy, cậu không thể nói với cô rằng mình không muốn gặp cô gái - đối tượng kết hôn kia nữa.
Chỉ là trở về sau buổi hẹn hò thôi nhưng tại sao cậu lại có cảm giác như mình đã phạm tội vậy? Cậu cảm thấy có lỗi với người phụ nữ, với Sehun, và với chính bản thân mình.
Yoonshin thở dài não nề, gương mặt u ám, đờ đẫn vì bối rối mặc dù đã cố gắng tập trung vào việc lái xe.
"Liệu có lối thoát nào không nhỉ?
Có một mánh khóe có thể giải quyết mọi trở ngại của cậu lúc này, nhưng người duy nhất có thể làm được điều đó lại luôn trong tư thế phòng thủ, vì vậy Yoonshin không thể tìm ra thời điểm thích hợp để đề cập đến vấn đề này.
"Anh ta đã nói rằng không muốn biết là mình đang cần một lời thú nhận hay là một cái cớ..." Khi Yoonshin nhớ lại những gì Sehun đã nói, tâm trí cậu lại trở nên hỗn loạn như thể đang đi xe trong giờ cao điểm và tứ phía là ô tô bấm còi inh ỏi. Việc cậu bối rối trước Sehun là điều hoàn toàn dễ hiểu. Sehun là kẻ luôn rõ ràng về đúng sai đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Trong khi đang cố gắng giải thích cho nụ hôn đó thì chính anh đã tự mình để lộ rằng anh đã rung động bởi Yoonshin.
Đâu mới là cảm xúc thực sự của Sehun?
Yoonshin không chắc chắn 100% nhưng cậu biết chắc chắn anh đã rung động khi đứng gần cậu.
Sự cố đó là một sai lầm khủng khiếp của Sehun, đồng thời, việc giải thích với Yoonshin cũng trở nên khó khăn hơn với Sehun. Những lời nói khó hiểu mà anh đã nói với cậu đã khẳng định điều đó.
"Tôi sẽ không thể kiềm chế được đâu." Sehun đã nói như thế.
"Phần nào của mình khiến anh ta không thể kiềm chế được chứ? Anh ta rõ ràng là muốn hôn mình...'
Yoonshin chợt lóe lên suy nghĩ: 'Liệu anh ta có muốn ngủ với mình không?'
Trí tưởng tượng đang chạy loạn xạ của Yoonshin làm đôi má cậu ửng đỏ. Có lẽ cậu đã đi hơi xa rồi. Dù không có ai ở đây nhìn cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đến nỗi vừa nhìn thấy khu nhà ở của công ty là cậu liền rẽ ngay sang làn đường bên cạnh mà không suy nghĩ gì. Việc chuyển làn đột ngột đến mức khiến những người lái xe đằng sau phải bấm còi giận dữ với cậu.
Bíp bíp! Bíp bíp!
"Ách..." Yoonshin thở hổn hển.
Suýt nữa thì gây ra tai nạn rồi.. cậu nháy đèn khẩn cấp vài lần để xin lỗi và hít một hơi thật sâu trước khi rẽ vào lối vào của tòa nhà.
Yoonshin nhẹ nhàng lướt vào hầm để xe. Cậu muốn thư giãn đầu óc bằng chút không khí trong lành nên thay vì đi thẳng về nhà, Yoonshin liền đi lên cầu thang thoát hiểm lên tầng trên.
Khi ra ngoài, cậu nhìn chằm chằm vào tòa nhà xa hoa của công ty. Ánh mắt cứ thế hướng lên tòa nhà nơi Sehun ở, rồi cậu chăm chú quan sát. Cậu cố gắng bắn vài làn sóng thần giao cách cảm vào Sehun, người vẫn không chịu nghe cậu nói, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.. mơ hồ thật đấy.
Yoonshin rẽ phải về phía quán cà phê 24h mà mình hay lui tới. Cậu gọi một ly cà phê và ngồi vào phía trong của quán cà phê, góc khuất này từ bên ngoài không thể nhìn thấy cậu.
Vì đã muộn nên quán cũng không có người lui tới, Yoonshin vừa nghe chút nhạc vừa nghịch chiếc cốc trên tay, rồi cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
'Anh ta sẽ không gọi cho mình cho đến khi cà phê hết đắng luôn nhỉ?'
Yoonshin không thích mọi thứ bỏ dở, bất kể là gì đi chăng nữa cũng cần rõ ràng. Cậu tìm thấy tên của người kia trên danh bạ điện thoại rồi đặt ngón tay lên ấn nút gọi. Yoonshin cũng không đặt nhiều hy vọng rằng người đàn ông kia sẽ nhấc máy, vì hôm nay là cuối tuần- ngày nghỉ của Sehun, nhưng mà thật không ngờ đầu dây bên kia đã ngay lập tức trả lời.
"Có chuyện gì vậy?"