Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 39




Trống trường hùng hồn từng đợt âm ỉ, hết giờ nghỉ trưa kéo theo là những tiếng bàn ghế lê sàn rầm rồ cả một khoảng không, cũng đồng thời rung động rèm mi người con gái đang dần tỉnh giấc.

- Này hai đứa kia mau dậy đi! Tính làm biếng đến chiều luôn hay gì?

Lời chỉ vừa cất lên thôi, bức màn trước mắt đã thật mạnh bị kéo ra, nữ nhân trên mình chiếc áo khoác dài trắng muốt hẳn là nhân viên y tế nơi đây, điệu bộ tức giận lại không tài nào lay động được người con gái đang triền miên giấc nồng kia.

Trời trưa gay gắt, đưa đi những cái chạm bức bối lên mọi vật, cũng là phủ lên một cảnh tượng khó hiểu đang hiện hữu trên giường bệnh.

Minh Yên kiệt sức đã thiết đi hết hai tiết cuối buổi sáng, nhưng khi được Hàn Lâm ôm trọn vào lòng nàng lại lâng lâng với cảm giác an toàn và bình yên, liền chỉ đánh một giấc ngủ khá nông, trống vừa đánh thì nàng đã nhanh chóng bình thần rồi.

Chỉ là…

Hàn Lâm dù có bị Minh Yên lay lay người mãnh liệt đến nhường nào, sắc mặt cô vẫn rất an tĩnh mà an yên giấc nồng, gối đập vào người cô không tỉnh, vỗ vỗ má lại càng bất khả thi hơn, nàng hoảng rồi, cuống cuồng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi cô y tế kéo rèm hối thúc, giọng điệu giận dữ cùng cái nóng oi bức vẫn không thể lay động được Hàn Lâm, nét mặt cô vẫn thanh thản lắm, bình yên đến rợn người sốt sắn.

Kiểm tra Hàn Lâm lại nhận thấy cô hoàn toàn bình thường, đơn thuần chỉ là ngủ thôi, nhưng có bình thường không khi thử bao nhiêu nổ lực rồi, vẫn không thể gọi cô dậy?

Cô y tế cảm thấy nếu tiếp tục kiên trì liền có thể gọi dậy Hàn Lâm, dặn dò xong cô ấy cũng bỏ về bàn làm việc, nhưng Minh Yên lại khác, nàng dù được khuyên bảo vẫn thầm hoảng loạn trong lòng, sự thật Hàn Lâm bị gì nàng không hề biết, nếu vì nàng mà cô thành ra thế này, thì liệu tội lỗi này nàng chắc gánh nổi?

Minh Yên bấn loạn hai tay không kiềm được liền vô thức bấu mạnh vào da thịt của Hàn Lâm, móng tay cắt gọn vẫn để lại hằn đỏ, cứ vậy mà một lúc lâu sau, dường như cảm thấy đau nhói mà Hàn Lâm mới khẽ nhíu mày dần tỉnh giấc.

Minh Yên đầu giờ mắt vẫn luôn dán chặt lên thần sắc của Hàn Lâm, cảm thấy cô khó chịu còn khẽ khàng cự quậy, nàng mới thầm thở phào.

Để rồi lúc nhận ra bản thân đã cào cấu cánh tay của Hàn Lâm ửng đỏ nhiều đến độ nào, cô cũng đã bình thần tỉnh ngủ, giơ lên cánh tay nóng ran đau nhói mà Hàn Lâm khẽ mỉm cười, đắc ý nhẹ giọng:

- Cậu đã làm tớ thành ra thế này. Liệu có lời giải thích?

- Cậu… không tỉnh dậy. Tớ đã rất hoảng nên là… Bắt buộc. _ Minh Yên ngoảnh mặt tránh đi cái nhìn đầy dò xét của Hàn Lâm mà nhỏ giọng ấp úng.

- Cảm ơn cậu, Minh Yên. Nhưng lần sau hãy dịu dàng với tớ hơn a! _ Hàn Lâm tươi cười nhẹ giọng châm chọc.

- Cậu đã nói là bằng mọi cách phải gọi cậu dậy. Đây chỉ là đáp ứng yêu cầu của cậu thôi. Với cả chúng ta có lần sau sao?

Minh Yên cam đoan chỉ vừa dứt lời thôi, Hàn Lâm khoé môi cong lên một nụ cười sắc sảo khó hiểu liền trở mình mà thật mạnh vật nàng nằm ra giường.

Va đập bất ngờ khiến Minh Yên còn chưa kịp định thần đã bị Hàn Lâm đẩy vào tình thế vô cùng khó xử, Minh Yên nằm dưới, Hàn Lâm bên trên hai tay chống đỡ ngay dưới nách nàng, hai chân trụ bên cạnh đầu gối của nàng, khẽ cúi đấu ghét sát tai nàng mà cô giọng ngọt trầm ấm thủ thỉ:

- Dường như cậu không mấy đề phòng với con gái nhỉ?

Diễn biến quá nhanh làm cho Minh Yên ngớ ngẩn hai mắt tròn xoe dường như vẫn chưa kịp định hình, tóc đen nhánh loã xoã trên ga giường trắng muốt, môi khô khốc khẽ hở ngậm lấy vài lọn tóc rối vô tình, cũng đồng thời khẽ thở dốc từng nhịp nặng nề.

Tóc mái do chấn động liền lệch hẳn sang một bên, khẽ đan bóng trên đôi đồng tử đen láy đang thấp thoáng co thắt nhìn Hàn Lâm đầy kinh ngạc, để khi nghe cô hỏi vậy, nàng lại vô thức thành thật:

- Đều… Là con gái. Có cần nhất thiết phải phòng bị?

- Rất cần là đằng khác. Cậu không thấy sao Minh Yên? Tránh gặp những tình huống như hiện tại đây, thì chính là lí do để cậu phải đề cao cảnh giác đó.

Hàn Lâm ngẩn đầu, trên môi một nụ cười tươi rói đến xán lạn, đến tít cả mắt mà nhẹ giọng khuyên nhủ, Minh Yên thất thần trong tầm mắt chỉ có gương mặt tuyệt đẹp của Hàn Lâm, nụ cười ấy, sao mà câu ngươi quá vậy a!

- Kể cả với cậu nữa sao? _ Rũ nhẹ rèm mi Minh Yên quay đầu không dám tiếp tục mê mẩn nụ cười ấy mà nhẹ giọng, dường như có chút luyến tiết.

- Hãy tự mình lựa chọn, Minh Yên à. Thanh Ân, tớ hay bất kể người khác, hãy lựa chọn nên tin tưởng ai, tín nhiệm và thân thiết với ai. Đừng có “cùng là con gái” với tớ, mà ai cậu cũng chấp nhận gần gủi cho đụng cho chạm như vậy. Nếu không muốn tình cảnh hiện tại tái diễn trong tương lai, hãy nghe lời tớ, Minh Yên.

Hàn Lâm vừa nói vừa từ từ rời khỏi người Minh Yên, buông tha cho nàng rồi cô ngồi ở sát mép giường cũng thành thục cột lại tóc đuôi ngựa sau gáy, chuẩn chỉnh đồng phục xong Hàn Lâm lại thấy Minh Yên vẫn bần thần nằm trên giường, thật sự hết nói nổi mà.

Minh Yên lần đầu bị nhận xét như vậy đương nhiên phải cảm thấy thật khó chấp nhận, đến bản thân nàng còn không biết từ bao giờ chính mình lại phóng đãng như lời Hàn Lâm đã nói.

Không phải người khác tùy tiện với nàng, chỉ tại nàng không chịu đặt ra ranh giới riêng tư nên mới có nhiều người muốn động muốn chạm như thế thôi.

Để mà giờ đây, tiếng chuông thông báo về lớp vừa vang lên thì Minh Yên mới hối hả chinh chu đồng phục rồi cùng Hàn Lâm nhanh chân lên lớp, cũng không quên cảm ơn cô y tế đã cho các nàng tá túc nghỉ trưa.

Hàn Lâm nán lại còn nói nói gì đó với cô y tế, bộ dạng rất thành khẩn được vài ba câu liền cùng Minh Yên khẩn trương lên lớp.

Vào lớp kịp tiếng chuông đầu tiết mà Minh Yên chỉ vừa ngồi xuống thôi, Thanh Ân đã dồn dập hỏi thăm tới tấp về sức khoẻ, tâm trạng hiện tại của Minh Yên, nàng rất kiên nhẫn trả lời dần mọi khuất mắt của cô ấy.

Để rồi Thanh Ân bổng dưng hai tay dịu dàng nắm lấy tay Minh Yên mà nhẹ giọng dò hỏi:

- Hàn Lâm đã báo cáo với Cẩm giáo giảng rằng cậu ta đã đưa cậu tới phòng y tế, rốt cuộc đã có chuyện gì à?

Minh Yên bị Thanh Ân hai tay nắm chặt liền có chút không thoải mái mà thoáng khó chịu rụt tay về, Thanh Ân cậy tiện nghi cũng cảm thấy chính mình đã quá phận liền xấu hổ buông tha cho nàng.

Để mà giờ đây, Minh Yên đã thông suốt rồi, mặc cho những lời Thanh Ân cảnh báo phải cách xa Hàn Lâm ngày trước, thì nàng vẫn sẽ một mực lựa chọn kết thân với Hàn Lâm.

Người tốt lại bị đồn tiếng xấu, Minh Yên bất bình thật sự không thể nhẫn nhịn, nhưng trưng ra mặt bộ dạng phẫn nộ ấy cũng không làm được gì, nhiều khi còn gặt thêm đố kị mà tiếng xấu đồn xa.

Chỉ còn bước đường lạnh nhạt với những người có bất mãn với Hàn Lâm mà thôi, bởi dẫu sao thì nàng cũng không muốn bất cứ ai nói xấu người bạn tương lai của nàng a.

- Tớ mệt và Hàn Lâm đã đưa tớ đến phòng y tế, vậy thôi. _ Minh Yên không bận tâm đến Thanh Ân liền hướng mắt lên bảng mà nhẹ giọng.

- Tớ đã nhắc nhở cậu phải tránh xa Hàn Lâm, vậy mà cậu hôm nay lại bổng dưng tiếp cận cậu ta. Hàn Lâm bất thường, cậu còn nhờ vả, cậu ta có làm điều gì kì lạ không? _ Thanh Ân nhẹ giọng có chút ẩn khuất.

- Nếu không có Hàn Lâm thì tớ đã không ngồi ở đây rồi, Hàn Lâm rất tốt sao cậu lại nói cậu ấy bất thường?

Trầm giọng cam đoan Minh Yên mắt không màng bắt lấy thần sắc của Thanh Ân hiện tại, nàng lạnh nhạt như vậy Thanh Ân sửng sốt lắm, mới hôm qua sáng nay còn coi nhau là bạn bè, nay chỉ vì hai chữ “bất thường” mà rạn nứt thật khó làm lành.

Cả hai cứ vậy mà im lặng học bài, Thanh Ân lâu lâu lại nói chuyện với Minh Yên được vài ba câu nhưng nàng thái độ dửng dưng, không tình nguyện và tự nhiên lắm nên Thanh Ân cũng không muốn làm phiền nàng nữa.

Ra chơi Hàn Lâm trên tay là xấp bài kiểm tra vừa thu xong, xuống phòng giáo viên nộp bài mà Minh Yên cũng cùng cô đi theo, nàng có một bài kiểm tra môn hoá do sáng đã bỏ lỡ, nay gỡ lại, chắc chắn phải đạt điểm thật cao.

Hành lang dài đông đúc lại chỉ nổi bậc hai bóng hình đang cười nói đến tươi tắn xán lạn, Hàn Lâm rất sẵn lòng cùng Minh Yên đi vừa ôn bài.

Hàn Lâm môn hoá chỉ tạm giỏi, vẫn vướng vấp vài chổ liền bị nàng bắt bẻ vô cùng gay gắt, những lúc như vậy nàng lại không kiềm được liền khẽ bậc cười thành tiếng, bởi dẫu sao học bá vẫn đơn thuần chỉ là con người, vẫn hỷ nộ ái ố đấy thôi.

Nàng vui cô cũng vui lây, sự gượng gạo không có liền thay bằng sự vui tươi thoải mái, lại là cái gai trong mắt của Thanh Ân từ xa, khẽ chắc lưỡi dường như đang suy tính một điều gì đó.