Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 3




Hoàn cảnh gia đình Minh Yên trước kia không được đầy đủ và ấm no như hiện tại, nàng sinh non, ra đời giữa lúc gia đình họ còn đang nợ ngân hàng một khoảng không nhỏ, số tiền nợ đó là do ba nàng đầu tư bất động sản thất bại mà ra.

Ba nàng, Minh Hào Viễn, để bù đắp vết thương kinh tế ấy mà nhờ quan hệ, ông liền đã tìm được công việc văn phòng tại một công ty xa nhà, rồi ông ngày đêm bán mình làm việc ở đấy, nhiều đêm liền cũng không về khiến Minh Yên còn nhỏ suốt ngày lo lắng.

Mẹ Nàng, Chu Lệ Tâm là giảng viên của một trường đại học có tiếng gần trung tâm thành phố T, nhà nàng vốn ở ngoại thành, gia cảnh trước khi lâm vào khủng hoảng cũng khá giả, nên cả gia đình quyết định sẽ dọn lên thành phố T, mua lại một căn nhà cũ rồi sửa sang lại cho tiện sinh sống, cũng bởi việc này mà về sau, thời gian Minh Hào Viễn ở nhà càng ít, đa số sẽ ở lại công ty.

Minh Hào Viễn cực lực kiếm tiền, chỉ có ngày chủ nhật là ông được nghỉ ngơi cả ngày, ông dùng thời gian này để ở nhà dưỡng sức, đồng thời chăm sóc và bù đắp cho nàng.

Minh Yên từ nhỏ đã rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nàng thông minh còn rất hay cười, hoà đồng như vậy ai nấy đều tấm tắt khen nàng là một đứa trẻ tính tình hoà nhã trời ban, như cục bột mà đặt đâu nằm đó.

Ngày thường nàng sẽ theo đến trường đại học nơi mẹ nàng làm việc để tiện chăm sóc, thầy cô thu ngân hay bên ban giám hiệu, đến cả bảo vệ, không ai là không biết đến nàng, họ rất nồng nhiệt chào đón nàng, giờ rãnh cũng hay hướng dẫn và chỉ dạy nàng những kiến thức cơ bản.

Nàng vốn thông minh hơn người, chỉ đâu biết đó, tuy vẫn còn vướng vấp vài chổ, nhưng với từng đó thôi cũng đủ để những người xung quanh khen ngợi nàng rồi, Chu Lệ Tâm vì vậy mà nở mày nở mặt, ngày càng yêu thương nàng hơn.

Minh Hào Viễn biết tin nàng xuất chúng như vậy thì mừng lắm, những ngày nghỉ, ông hay mua thêm bánh kẹo ngọt dọc đường về.

Nàng vui lắm, hân hoan và bồng bềnh hệt như đang trong một giấc mơ ngọt ngào vậy, ngày ngày được mẹ yêu thương, cuối tuần thì được ba cưng chiều, nếu có ước, chắc chắn nàng phải ước bản thân vẫn sẽ trẻ con mãi ở cái tuổi ấy, độ tuổi phồn vinh của sự cảm ngọt.

Minh Yên vào tiểu học, dù có hơi ngại ngùng nhưng nàng đã chóng vánh kết thêm nhiều bạn mới, trong mắt thầy cô cũng có cảm tình, thành tích của nàng cũng thuộc loại xuất sắc.

Ba mẹ nàng lại được thời nở mặt nở mày, nàng vui lắm, tự hứa với chính mình, rằng về sau sẽ cố gắng học thật giỏi để được nhìn thấy ba mẹ tươi cười, một nụ cười đến xán lạn và rực rỡ, một nụ cười xoá tan sự mỏi mệt và não nề của ba, những ưu lo muộn phiền của mẹ, một nụ cười gắn kết cả gia đình.

Một ngày tháng tám năm Minh Yên lên 12 tuổi, công ty Minh Hào Viễn đột nhiên nhận được một dự án lớn từ bên đối tác nổi tiếng, ba nàng vui sướng lắm, vì nếu thành công, đây sẽ là cơ hội đổi đời dành cho gia đình nàng.

Và đúng thật, công ty Minh Hào Viễn không chỉ xuất sắc hoàn thành, còn kết giao quan hệ với bên đối tác và nâng tên tuổi công ty, tầm ảnh hưởng và sức cạnh tranh công ty ba nàng theo đó liền tăng tiến.

Vì thành công ngoài mong đợi mà Minh Hào Viễn được cấp một ngày nghỉ phép, ông dùng ngày này để cùng gia đình đi khu vui chơi giải trí, cũng đồng thời là món quà muộn màng dành cho ngày sinh nhật tháng tám của nàng.

Tiết thay Chu Lệ Tâm lại bận rộn với công việc nên không thể góp vui cùng nàng, bà hứa sinh nhật năm nàng 13 tuổi sẽ cố gắng sắp xếp, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng và hoành tráng, đến nổi nàng sẽ không bao giờ quên được.

Và đúng là nàng vẫn nhớ lời hứa hôm ấy.

Nhớ đến tận ngày trưởng thành, một lời hứa mãi mãi vô vọng thực hiện...

Ngày hôm đó, Nàng hạnh phúc cùng Minh Hào Viễn dạo quanh khu vui chơi rộng lớn, ăn trưa xong, xui rủi thế nào lại bị cơn mưa nặng hạt phá hỏng giữa chừng.

Ra về dưới bức màn trắng xoá kín cả một vùng trời xám xịt, nàng xụ mặt rõ ràng thất vọng và đầy chán chường, thầm rủa trong lòng, rằng tại sao ông trời lại phủ phàng với nàng như vậy, phải chăng nếu nhìn thấy nàng tủi thân như lúc này đây thì ông ta hẳn đang hả dạ lắm.

Nhưng cuộc đời dường như nghe thấy tiếng lòng của nàng mà trong khi ra về, đèn xanh, Minh Hào Viễn cầm tay nàng dẫn đi đến bãi đổ xe bên kia con đường, để rồi không biết từ đâu, một chiếc xe bất ngờ đánh lái lao về phía hai cha con nàng, ánh đèn pha cứ như cặp mắt vô hồn chói loá, rọi thẳng vào tầm mắt khiến nàng kinh hãi mà toàn thân cứng đờ, có bị Minh Hào Viễn dứt khoát kéo tay bao nhiêu lần vẫn không chịu đi, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, dường như chính nó đang kịch liệt kháng lệnh nàng.

...

Tâm thức Minh Yên như bị vùi dập, lúc tỉnh lại đã thấy bản thân nằm gọn trong lòng Minh Hào Viễn, toàn thân đau đớn khó khăn ngồi dậy, đảo mắt nhìn đám đông tụ tập xung quanh, nàng khẽ run rẩy, chậm rãi nhìn xuống, đối diện gương mặt cau mày nhăn nhó đầy đau đớn của Minh Hào Viễn, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, thoắt ẩn thoắt hiện trong lòng là một nỗi lo sợ vô lời diễn tả, nó cứ thấp thỏm, bồn chồn đến choáng váng, buồn nôn.

Mãi đến khi ông cực lực khẽ mở mắt, trông thấy cô con gái đầy tự hào của mình vẫn còn lành lặng ông mới khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười viên mãn, cũng là một nụ cười... Tiết nuối.

Minh Hào Viễn hết sức bình sinh chậm rãi đưa tay đặt lên má Minh Yên, nàng ngồi đó, da trắng bệt, hai mắt trợn tròn thất thần, đôi môi nhợt nhạt không ngừng run lẩy bẩy, nàng giờ chỉ biết cố giữ chặt lấy bàn tay to lớn của Minh Hào Viễn, sau cùng, chất giọng khàn, khó khăn thều thào giữa tiếng mưa nặng hạt cũng được vang lên:

- Minh Yên con yêu... Đây không phải lỗi của con... Đừng tự trách... Cũng đừng dằn vặt... Hãy sống vì chính mình... Ba sẽ luôn... Dõi theo con...

Mưa vẫn cứ nặng hạt buốt rét, mặt đường vẫn cứ lạnh toát, nhưng liệu nó có so được với sự lạnh lẽo từ tấm thân của người ba Minh Yên luôn yêu quý nhất không?

Sinh nhật ngày Minh Yên đáng ra phải hân hoan hạnh phúc nhất.

Lại là ngày nàng đau khổ nhất.

Hai tay vẫn cố gắng giữ lấy bàn tay to lớn của Minh Hào Viễn, nàng giờ đây đã hiểu rồi, đã hối hận rồi, cũng tại bản thân không nghe lời mới thành cớ sự này, nàng cảm nhận được bàn tay to lớn chai sạn của ông đã không còn sức lực nữa rồi, khoé mắt nàng cay xè, sống mũi ngứa ngáy đến kinh khủng, ruột gan nàng thắt quặn lại đầy đớn đau, nàng co người gục mặt lên tấm thân đang bất động kia, hai tay lay lay người ông, giọng nghẹn ngào vẫn cố gắng mếu máo thét lên:

- Ba ơi... Ba ơi con biết lỗi rồi, tỉnh dậy đi ba, về nhà đi ba, mình cùng về với mẹ nha ba, đừng để mẹ đợi mà ba ơi...

Minh Yên thét đến xé họng, nàng bất lực và tuyệt vọng, nàng hối hận tự trách bản thân đã quá yếu đuối, nàng không muốn chấp nhận sự thật này, nó quá khắc nghiệt đối với một đứa trẻ 12 tuổi như nàng đi mà.

Mưa tầm tả, rì rầm át cả tiếng thét xé lòng của Minh Yên, nàng căng thẳng mà ngất lịm lúc nào không hay, bàn dân xung quanh không thấy động tĩnh mới bắt đầu e dè lại gần tò mò, cùng lúc ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cứu thương cũng đến, muộn màng đưa cả hai đến bệnh viện kiểm tra.

...

Minh Yên nhọc nhằn mở mắt trên giường bệnh trắng muốt, nhíu mày vì ánh đèn chói lọi trên trần nhà, đầu nàng hơi đau, tay chân mềm nhũn không còn sức lực.

- Con... Con tỉnh rồi đấy à?

Chu Lệ Tâm thất thần ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh giường, cảm thấy có động tĩnh liền chậm chạp ngẩn đầu nhìn nàng, để rồi chất giọng khàn đục và ứ đọng như vừa khóc xong vang lên làm Minh Yên giật thót, nàng giờ không biết phải cư xử sao trước mặt người thân duy nhất của nàng là mẹ mình nữa.

- Chấn động vùng đầu, chưa thể cử động, bác sĩ dặn là phải nghỉ ngơi đầy đủ, hồi sức tốt sẽ sớm xuất viện, nghỉ ở đây tối mẹ mua đồ ăn.

Giọng Chu Lệ Tâm bất ngờ nhàn nhạt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, rồi tiếng guốc cứ vậy mà vang lên rồi nhỏ dần, làm nàng hốt hoảng, mặc cho cơn đau như búa bổ trên đầu, nàng vẫn khó nhọc cất giọng:

- M... Mẹ... Con... Con xin lỗi... Đừng... Đừng bỏ con mà...

Tiếng đóng rõ lớn khiến nàng phải im bặt ngay lập tức, giờ đây, bất động nằm trên giường nàng vô cùng ấm ức và tủi thân, mắt ngấn lệ, chóng vánh trải dài trên đôi má phúng phính là hai hàng lệ lạnh lẽo, nàng nghiến chặt răng đến tê tái, cơn đau đầu theo đó liền ầm ầm kéo đến, không chịu được nàng liền vô lực buông bỏ, rồi chính mình tự gặm nhắm nỗi đau mà từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

Minh Yên mất ba rồi.

Chu Lệ Tâm tuy ngày ngày vẫn đưa đón nàng, nhưng dường như bà đã chẳng còn quan tâm đứa con gái đầu lòng này như trước nữa rồi.

Nàng ân hận, tự trách bản thân sao lúc đó quá yếu đuối và hèn nhát, chỉ là một khắc, nàng đã mất tất cả, tình yêu của mẹ, cả tình thương của ba, người mà nàng sẽ không bao giờ gặp lại.

...

Nước mắt Minh Yên bất giác tuôn rơi lúc nào không hay, thấm đẫm cả tờ đề cường ôn tập nàng mới phát giác ra, không ngờ bản thân lại vô thức nghĩ về ngày hôm đó, nàng xấu hổ, hai mu bàn tay nhanh chóng lau đi dáng vẻ yếu đuối hiện tại, xong liền đảo mắt ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai nhìn mình mới khẽ thở phào rồi tiếp tục loay hoay với tờ tài liệu trên tay.

Chuyến xe buýt ban mai lúc 4h25 tuy vắng nhưng không phải là không có khách, nàng lên sớm liền chọn ngay hàng ghế sau cùng cho riêng tư.

Để mà ngay tại giây phút này đây, Minh Yên lại đang tự cảm thán bản thân lúc đầu chọn nơi này ôn bài quả là đúng đắn, nàng trước kia tính toán, rằng nếu có xảy ra bộ dạng lấm lem như hiện tại cũng sẽ không mấy người để ý, người ngoài có ngồi phía trước cũng sẽ không ngoảnh mặt nhìn ra phía sau làm gì.

Nhưng Minh Yên nhà ta nào có ngờ, rằng ngồi ngay sau ghế tài xế, luôn có một người dán mắt lên nhất cử nhất động của nàng qua gương chiếu hậu sau kính chắn gió, bằng cái nhìu đầy tò mò xen lẫn tiết nuối, có lẽ về sau người này sẽ tiếp cận nàng cũng nên.