Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 2




Nàng mang máng nhớ về giấc mơ đó, nàng tự hỏi, rằng dù chỉ là thoáng qua trong ý nghĩ thôi cũng đã khiến nàng phải khóc đến đau cả khoé mắt, nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa rồi, nàng cố không bàng hoàng về giấc mơ đó nữa, phải giữ cho mình cái đầu lạnh để chuẩn bị cho hôm nay, ngày cuối cùng trong kỳ thi tuyển sinh lên cao trung của nàng.

Nàng đưa tay mò mẫn điện thoại dưới ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ, mở nguồn nàng mới nhận ra bản thân đã tỉnh dậy quá sớm, mới chỉ hơn ba giờ sáng không lâu, trước cả báo thức gần một tiếng.

Nàng nhanh vệ sinh cá nhân, sửa soạn chuẩn chỉnh hết rồi mới bình thản ngồi vào bàn học ôn bài.

...

Tâm trí đang đắm chìm trong mớ kiến thức vậy mà báo thức điểm bốn giờ lại đột ngột vang lên, mất cả hứng, nàng nhẹ nhíu mày rồi cũng thở dài vươn tay chộp lấy điện thoại cất vào túi váy, kiểm tra tài liệu lần nữa mới dám tự tin bước ra khỏi phòng.

Định là vậy nhưng khi đi ngang qua chiếc gương trên cửa tủ quần áo lại khiến nàng phải khựng lại, thẳng người đứng trước gương, nhìn chính phản ảnh của bản thân mà tự khích lệ.

Trong gương, một cô gái dáng người nhỏ nhắn với nước da trắng hồng mịn màng, mang trên người bộ đồng phục sơ trung cũ được ủi ngay ngắn của nàng, ăn mặc chỉnh chu và lịch sự như vậy, không khó để người ngoài nhìn vào đánh giá nàng là một đứa trẻ ngoan ngoãn có giáo dục.

Nàng mái tóc đen tuyền óng ả xoả chấm vai, lại còn để tóc mái, nàng đôi mắt đen láy to tròn, hai hàng lông mi dài hơi cong càng thêm tô điểm vài nét quyến rũ tự nhiên cho nàng, vầng trán tròn láng nhẵn, sống mũi không cao lắm nhưng tất cả lại đặc biệt hài hoà trên gương mặt nhỏ nhắn kia, mang đến cho người đối diện một cảm giác hiền hoà và ôn thuận.

Nàng nhìn vào gương, hai bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn đưa lên, rồi bất ngờ vỗ vỗ lên hai bên má thật mạnh, nàng rất sợ đau, bởi vậy liền chẳng mấy chốc nàng lại hối hận ôm lấy hai má kêu đau, khẽ nhíu mày, vừa hai tay xoa xoa cơn đau, vừa chăm chăm lên ảnh chiếu của chính mình mà thẳng thắn lên tiếng:

- Minh Yên, mày làm được mà, môn cuối rồi phải cố gắng đạt điểm thật cao, để làm mẹ thật vui.

Minh Yên nói rồi cũng tự tin cười cười với phản ảnh trong gương, nhưng nụ cười khích lệ ấy lại chẳng thể cong lên thêm được mấy giây nữa, giờ nó lại chất chứa chút gì đó chua xót và gượng gạo, khiến nàng cau mày chán ghét, rồi cũng nhanh chóng bỏ đi xuống nhà.

Nàng khựng lại trước cầu thang, dưới nhà đang sáng đèn, nàng do dự, có chút sợ sệt không dám bước xuống, nhưng trong thâm tâm nàng luôn biết rõ, rằng nàng rất muốn gặp mẹ nàng, nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ thi nên nàng rất muốn nghe một lời động viên từ bà.

Minh Yên nghĩ rồi liền dứt khoát bước chân xuống cầu thang, dẫu vậy nàng vẫn mím chặt môi, hai tay siết chặt đai cặp rõ vẻ lo lắng.

Minh Yên chỉ vừa bước chân xuống hành lang, đèn trong nhà liền vụt tắt, một màn này khiến nàng lập tức choáng váng đứng không vững, nhanh tay tựa tường đỡ người, nhíu chặt mày, nàng nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu rồi thật bình thản thở ra đều đều.

Bình tâm lại Minh Yên mới từ từ mò mẫn trong bóng tối, cũng may cầu thang lên tầng hai nhà nàng nằm ở cuối hành lang, nàng theo đó liền có thể định hướng mà đi.

Được vài bước cũng tới gian bếp nhà nàng, bật đèn làm cả gian bếp như được bừng sáng, nơi đây rộng rãi chủ đạo một màu trắng sáng tinh tươm, đồ dùng bếp núc được sắp xếp gọn gàng có quy tắc, ở giữa căn phòng là bộ bàn ghế gỗ đơn giản.

Hương thơm của thịt xông khói vẫn còn thoang thoảng trong bếp, Minh Yên liền biết mẹ mình đã dùng bữa rồi đi làm từ sớm, nên trong nhà giờ đây chỉ có mình nàng.

Bốn giờ sáng, khi những tia nắng ban mai còn chưa ló dạng, càng chưa thể chạm đến hình ảnh của người con gái cô đơn đang xì xèo làm bữa sáng bên gian bếp, nếu đợi đến khi ánh nắng ấm áp ấy lấp đầy cả căn nhà thì bóng dáng của nàng đã khuất dạng mất rồi, đã muộn để nói lời chào hỏi cũng như từ biệt, đã muộn để ám những tia nắng âm ấm an ủi, an ủi trái tim trống vắng và lạnh lẽo kia...

Minh Yên một bên áp chảo miếng bánh mì trắng, một bên lửa vừa chiên trứng, tắt bếp, dọn ra đĩa, nàng mở tủ lạnh lấy một miếng phô mai rồi đặt lên đỉnh của cái trứng lòng đào đỏ mọng, bữa sáng nóng hổi, nhanh chóng miếng phô mai đã tan chảy, lan khắp bề mặt bữa sáng là một lớp óng vàng trông vô cùng ngon miệng và hút mắt.

Minh Yên ngồi vào bàn, bữa sáng chỉ đơn giản có vậy, trứng lòng đào béo ngậy cùng lớp phô mai thơm nứt mũi, bánh mì giòn tan làm dịu đi vị ngậy của phô mai, hài hoà vị giác, nhìn chung rất ngon, đủ để tiếp thêm tinh thần cho nàng thi cử, rồi nàng càng ăn càng cảm thấy mất vị khi nghĩ đến chuyện ban nãy, nuốt cái cuối, nàng khẽ thở dài.