Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 22: Nhẹ Lòng




Trao hoa xong Minh Yên xúc động không dám nán lại quá lâu liền nhanh chân rời khỏi khu nhà chính, dáng dóc nàng nhỏ bé khẽ lướt qua đám đông, cũng kéo về một loạt ánh nhìn tò mò có mà cảm thương cũng không thiếu, không bận tâm nàng cứ vậy mà vội vàng dạo bước thoát khỏi tang lễ, cắn mạnh môi nàng từ đầu giờ đã phải cố gắng kiềm nén nước mắt, nếu còn ở trong đó lâu hơn chỉ sợ nàng đã mất hết hình tượng rồi a.

Minh Yên bần thần đi dưới nền trời u ám đen kịt, toàn thân thả lỏng, tâm trí buông xuôi nàng chấp nhận để mặc xúc động chi phối, nhưng đôi mắt đen láy cay xè ngấn nước lại chẳng thể rơi lệ, đầu mũi cũng bởi vậy mà trở nên ngứa ngáy đến tê rần cảm giác vô cùng khó chịu.

Điều này khiến nàng vừa tức giận vì đã tránh thoát đám đông rồi mà cảm xúc vẫn không bùng nổ, vừa thống khổ vì dường như nàng vẫn còn vướng bận một điều gì đó.

Minh Yên không trách tội Tình Lam, cũng đã rất thành tâm xin lỗi trong buổi trao hoa tưởng niệm, nên chắc chắn không có chuyện nàng vẫn còn canh cánh trong lòng sự mất mát của Tình Lam, càng không thể bị chính nó dằn vặt.

Bổng dưng từ đâu rơi trên đầu mũi Minh Yên một giọt lạnh toát, khiến nàng thoáng giật mình liền thoát khỏi cơn trầm mặc thẩn thờ, không có thời gian kịp định thần mà trên trời bất ngờ xối xả xuống những trận mưa nặng hạt, như trút nước liền trắng xoá cả một vùng rộng lớn.

Dưới bức màn trắng xoá vô cùng hỗn loạn những bóng người hối hả chạy đi trú mưa, dáng hình Minh Yên vẫn đứng đó, vẫn lẳng lặng đờ đẫn ngẩn đầu ngước nhìn bầu trời, cứ ngỡ tìm được thứ bản thân đã luôn vướng bận mà nàng môi nhỏ khẽ mỉm cười hời hợt, dường như vẫn không biết nên vui hay nên buồn nữa a.

Minh Yên đôi mắt đen láy tối sầm ngờ nghệch đưa đi cái nhìn đầy xa xăm vô định, môi nhỏ khô khốc khẽ hở thở từng hồi nhẹ tênh, những giọt lạnh lẽo bởi vậy liền có cơ hội len lỏi xuống miệng nàng, lại chẳng tài nào cuốn trôi cái nghẹn ngào nàng đã tồn đọng từ bao giờ.

Để rồi Minh Yên khoé môi giây trước còn là một nụ cười nhạt nhoà mơ hồ, giờ đây lại bổng chốc trở nên méo mó hệt như vừa mếu máo than khóc lại vừa cố gượng cười vậy không chừng.

Vậy là sau tất cả, tiếng khóc thảm thương chất đống là cả một nỗi thống khổ Minh Yên đã phải chịu đựng suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng được nàng hết sức cất lên, nàng ngẩn đầu gào thét rất to, rất gay gắt đến khô rát cả cổ họng, trời đất cũng thương nàng, nàng vỡ oà kêu gào thảm thiết bao nhiêu thì mưa rào càng âm ỉ và mãnh liệt bấy nhiêu, át đi tiếng lòng đang thoả sức giải toả của nàng.

Minh Yên trước kia rất ghét mưa vì nàng khá mẫn cảm với các tác nhân gây bệnh, nhưng có vẻ cơn mưa lần này nàng lại đặc biệt ưa thích nó, mưa lạnh lẽo chạm nhẹ lên da thịt liền phần nào xoa dịu tâm trí, làm đầu óc trống rỗng, mưa cuốn trôi đi những giọt lệ rơi thảm thiết, bảo vệ và che chở nàng khỏi những cái nhìn định kiến và phán xét.

Nhưng cũng chính cơn mưa lần này buộc nàng phải thức tỉnh, rằng từ bây giờ Tình Lam sẽ luôn cô độc chịu đựng cơn lạnh buốt này, rằng Tình Lam đã thật sự không còn ở trên trần đời này nữa rồi Minh Yên à, cứ khóc đến tê tâm liệt phế đi, hãy dần chấp nhận nỗi đau này rồi từng chút trưởng thành Minh Yên à.



Ngồi ở dãy ghế hàng chờ ở trạm xe buýt mà Minh Yên vẫn sụt sịt nghẹn ngào mãi chẳng dứt, nàng khóc đến khoé mắt ửng đỏ sưng tấy, mặt mày tái nhợt tiều tụy vì rét cũng vì mệt mỏi, khẽ cúi đầu nàng ũ rũ hai tay vắt nước từ chân váy đã ướt sũng của mình mà khẽ thở dài.

Ngoài trời vẫn đang dai dẳng những cơn mưa nặng hạt, nàng chỉ thầm mong không có cái xe nào chạy nhanh qua để tránh bị tát nước, ướt sũng thêm một lần nữa.



Trở về O thị mà Minh Yên ngay lập tức đội mưa chạy tới tiệm phô tô của lão bà hồi trưa, tờ rơi cũ do nàng gấp quá không kịp xin túi đựng, thành ra bây giờ nó thấm nước mà rụng rời đến biến dạng không thấy được một chữ, tiệm lão bà cũng là tiệm quen do Trần Bình giới thiệu cho nàng, tệp thiết kế đã gửi qua cho bà nên chỉ cần nhờ người qua lấy, báo đúng danh sẽ được lão bà chấp thuận đưa cho.

Rút kinh nghiệm lần này nàng sẽ nhờ lão bà ép nhựa, vừa giữ dáng được bằng phẳng đẹp mắt cũng đồng thời chống thấm nước, đúng là một công đôi việc mà, lúc ra về lão bà ngỏ ý muốn nàng phải nhận cho bằng được cái dù của lão, nhưng bị nàng từ chối kịch liệt quá lão cũng thôi không bắt ép, cuối cùng cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn hình bóng nàng dần khuất dạng dưới làn mưa trắng muốt ngoài kia mà thôi.



Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên Minh Yên phải vận dụng sức lực nhiều đến phế liệt hai chân như vậy, bản thân vốn rất ghét hoạt động mạnh nay trải qua không biết bao nhiêu lần hành xác mà vừa về lại cửa tiệm, nàng toàn thân đã sụp đổ, không thể tiếp tục gắng gượng được nữa nàng liền vô lực ngã khụy dưới mái hiên nhà.

Minh Yên bên trong nóng bứt vì mệt còn gặp cái rét buốt ngoài trời, toàn thân nóng lạnh thất thường khiến nàng ngồi co rúm đầy run rẩy trước cánh cửa gỗ, nàng đầu óc trống rỗng có hơi choáng váng, sắc mặt tái nhợt trông thiếu sức sống hẳn đi, tóc đen nhánh ẩm ướt đan nhau khẽ nhỏ giọt, môi nhỏ mọng khẽ hở thở từng nhịp yếu ớt, nàng ngồi hai tay khoanh gối mà liên tục chà sát sưởi ấm, cúi đầu nàng áp cằm lên đầu gối mà gắng sức khẽ hà hơi sưởi nhiệt.

Ngoài trời cơn mưa đã dịu đi liền chỉ lất phất những màn mưa phùn bồng bềnh, gió mạnh như có hình bóng lướt ngang để lại dấu chân, vô tình cũng rất vô tâm phảng phất lên người con gái đang run rẩy ngồi cuộn người trước cánh cửa gỗ kia, có chút khó chịu nàng nhanh đội lên cái mũ trùm đầu tránh bị mưa tạt mà ngồi co ro đợi hai chân hồi sức.

Nhưng nàng toàn thân đã lâu ướt sũng, đồ mang trên người cũng nhỏ giọt tí tách mãi không ngừng, nhiễm lạnh khiến nàng dần lâng lâng với cảm giác trống rỗng lạnh buốt, đầu óc mơ hồ chẳng còn ý chí để gồng mình hoạt động, kiệt quệ nàng dần buông xuôi, mí mắt theo đó liền trở nặng tựa ngàn cân, khẽ rũ mi nàng đôi mắt đen láy như dại đi, rồi thiết đi lúc nào chẳng hay.



Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu liền chỉ biết cơn mưa tầm tã ban trưa cuối cùng cũng đã kết thúc, mây âm u dần tiêu biến mà hạ mình nhường lại bầu trời quang đãng vốn có, ám xuống những cái chạm dịu nhẹ thanh mát lên cảnh vật sau một tràn mưa xối xả dữ dội, như một niềm an ủi dần làm cho nhịp sống nơi đây một lần nữa đâm trồi chớm nở, cũng đồng thời ồn ào khẽ lay động người con gái nhỏ đang lâm giấc nồng.

Chớp nhẹ hàng mi Minh Yên toàn thân ê ẩm khẽ cự quậy tỉnh giấc, nhưng rồi bổng dưng một cơn đau đầu như búa bổ ngay lập tức ập đến khiến nàng không kiềm được liền hai tay ôm đầu, cắn môi hằn cả dấu vết, nhíu chặt mày nàng sắc mặt theo đó liền trở nên vô cùng khó coi, nhưng cơn đau chóng đến cũng mau đi, làm cho đôi mắt vốn đã dại đi vì kiệt quệ, nay dường như đã mất hút ánh sáng tựa người mất hồn.

Minh Yên thả lỏng hai tay ôm đầu, ngã người tựa lưng lên cánh cửa gỗ phía sau mà bần thần ngồi ngắm nhìn đường phố tấp nập dưới nắng trời thoáng đãng nhẹ nhàng, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nàng muốn đứng dậy cũng thật sự khó khăn, hai chân bũn rũn tê rần không chịu nghe lệnh nàng, phải cực lực lắm mới nhọc nhằn lết xác được vào tiệm.

Minh Yên lê những bước chân nặng nề đi tìm cuộn keo hai mặt rồi toàn thân mỏi nhừ chậm rãi ra khỏi tiệm, nhón chân vươn mình nàng phải lao lực lắm mới dán xong cái tờ rơi trên cảnh cửa gỗ, đóng cửa, nàng trì trệ bước đi muốn lên lầu thay đồ, nhưng mỗi bước là mỗi cân tạ, càng đi càng khiến đầu óc nàng choáng váng đến đứng yên thôi cũng không vững.

Cảm thấy trong người không ổn nàng lập tức ngồi bệt xuống sàn, môi mọng khẽ hở thở được nhịp nặng nề rõ nghe, mặt mày nàng bất thường đỏ ửng hết cả lên, trong người cũng cảm thấy rất bứt bối ngay cả khi bản thân đang mang đồ ướt sũng lạnh lẽo.

Nàng ngồi xuống muốn nghỉ ngơi lấy sức mới tiếp tục đi thay đồ, nhưng càng ngồi lâu thì đầu óc nàng càng lúc trống rỗng và choáng váng, ánh mắt mơ hồ dường như không được tỉnh táo, mí mắt theo đó liền trở nên trĩu nặng, nàng một tay vỗ má cố giữ vững tâm trí lại hoàn toàn bất lực, để mà nàng giờ đây đã đến cực hạn liền nằm vật ra trên sàn rồi ngất lịm đi trong bất lực.

_Lời Tác Giả_

Ôi cho Tác xin lỗi mọi người mấy ngày qua tâm trạng Tác đang khá là tồi tệ nên có một số đoạn cục ngũn và khá thô.

Mong mọi người thông cảm a ^