Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 21: Tưởng Nhớ




Lạch cạch những tiếng máy in dần hình thành âm hưởng, nhịp nhàng đan xen tạo nên âm điệu tuy thô sơ lại cổ điển, thuận tai đến lạ thường, dường như có cộng hưởng mà trần nhà bám đầy mạng nhện khẽ đung đưa, dưới sàn vươn vãi vụn giấy cũng khẽ sào sạt, rộn rã như đắm mình trong bản hoà ca, lắp đầy khắp căn nhà nhỏ của thời gian, cả người con gái đang thất thần đăm chiêu trước cửa tiệm.

- Nhìn cháu dường như có chuyện phiền lòng.

Một lão bà nhìn đã ngoài bảy mươi trên tay là một sấp giấy in nhỏ, vừa bổ sung giấy cho máy in vừa nhẹ giọng từ tốn, bà dáng người không cao hơi gầy, mái tóc hoa râm với làn da đã sậm màu, đôi mắt ngả đen hơi híp, khoé mắt rõ ràng hiện lên vết tích của thời gian, đôi môi khô khốc nhợt nhạt khẽ cong lên nụ cười ôn hoà, mang lại cho người nhìn một cảm giác hoài niệm ấm áp.

Giọng lão bà trầm khàn lại rất dễ nghe, lập tức kéo Minh Yên thoát khỏi cơn trầm mặc thẩn thờ, đôi mắt đen láy tưởng chừng đã dại đi nay liền có lại ánh sáng mà vội đảo mắt kiểm tra tờ rơi vừa được in ra, xong nàng cũng đành thở dài, mím môi nàng nhẹ giọng ôn tồn:

- Dạ không có gì đâu ạ. Cháu chỉ hơi phân tâm thôi. À mà tiền phô tô là bao nhiêu vậy bà?

Nói rồi Minh Yên nhẹ giọng, tay lấy ra từ trong túi áo khoác chiếc ví nhỏ, lão bà khoé môi cong lên nụ cười phúc hậu, đưa cái nhìn đầy trìu mến đến cô gái nhỏ trước mắt mà trầm giọng từ tốn:

- Một tờ không đáng bao nhiêu. Hay coi như ta miễn phí cháu lần này, cháu hãy tâm sự với ta, có được không?

- Dạ…?

Minh Yên hai mắt mở to đầy ngỡ ngàng nhìn lão bà mà vô thức cao giọng, lão thấy vậy cũng khẽ bật cười nhè nhẹ, sức lực rất yếu ớt nhưng thanh âm trầm thanh lại vô cùng êm tai dễ chịu, dường như tiếp thêm cho nàng dũng khí mà cuối cùng cũng đành nhẹ giọng giải bày:

- Thật ra người thân cháu vừa mất, lại còn mất trẻ, qua trưa nay là được đưa đi chôn cất rồi.

- Cháu không đi nhìn mặt lần cuối?

Lão bà nhẹ giọng hỏi han, Minh Yên không nói gì, mím chặt môi nàng khẽ lắc đầu, lão thấy vậy cũng không thúc ép, chỉ đơn giản là ngã người ngôi lên chiếc ghế đơn ở góc tường, hoà mình vào dàn đồng ca của những cái máy in, để rồi tiếng máy móc dần dịu đi, nhường chổ cho thanh âm trầm khàn ấm tai đang từng chút chậm rãi vang lên:

- Cuộc sống vốn đã là một màn kịch, có vui có buồn, thăng trầm mãi chẳng dứt. Con người sống chết nhờ trời, tuổi già, bệnh tật, tai nạn ai biết trước điều gì. Con người sống cũng rất sợ phải đối diện với khó khăn khủng hoảng, tốt thì kiên trì đối mặt vược qua, xấu thì buông tha kiếp này, còn một loại người là dửng dưng đối mặt với những thử thách ấy mà như làm lơ, để rồi mất đi cơ hội trưởng thành, và thành ra lão cụ như ta đây.

Nói đến đây, lão bà khẽ chồm người vươn tay chộp lấy tấm ảnh ở khoang máy in trước mắt, thu về rồi ngắm nhìn mà môi khẽ cong lên một nụ cười chua xót, để rồi nhẹ giọng bình thản:

- Với những người đã mất, dù trẻ trung hay già cõi, sự ra đi thanh thản đối với họ chỉ là khái niệm, chỉ khi nào ước nguyện lớn lao nhất của họ được thực hiện thì mới có thể quy tiên an nghỉ, nhưng cuộc sống mà, luôn biến động chẳng có gì chịu theo ý ta, muốn nhìn thấy người hại mình chịu khổ cũng khó, muốn người mình thương có một cuộc sống hạnh phúc ấm no cũng chẳng thể can thiệp hòng thuận lợi.

Dứt lời lão bà liền vươn tay lấy xuống từ trên kệ một cuốn sách da to dày, thao tác tay rất chậm rãi lật từng trang sách, cùng không khí hoài cổ nơi đây bao chùm mà bà ấy cứ như đang đắm mình trong thời gian ngưng đọng vậy, khiến Minh Yên có chút bồi hồi, khẽ rung động muốn tiếp tục nán lại không màng việc thời gian cứ trôi.

Để rồi lão bà tay dừng lại ở trang sách cuối cùng, nơi vẫn còn thiếu vắng một khoảng trống đã ngả vàng theo thời gian, tay nhẹ nhàng tỉ mỉ dán ngay ngắn tấm ảnh vừa mới phô tô vào mà nhẹ giọng bồi hồi:

- Đối với người thân bạn bè, việc đồng cam cộng khổ với ta đến tận bây giờ là một điều tốt đáng để trân quý, thế còn những người đã mất thì sao? Tai nạn nghề nghiệp khi kiếm tiền, hiến dâng thân mình để bảo vệ ta, hay vì ta mà nguyện hy sinh để ta có lợi, tiền tài miếng ăn, hay thức tỉnh ta trưởng thành, tất cả đều vì ta mà họ tình nguyện dâng lên mọi thứ tốt đẹp. Thế phải chăng sẽ là một diễm phúc nếu ta đến thăm họ lần cuối sao? Hãy coi như đấy là một lời khẳng định cho sự quyết tâm đối mặt với sự thật, lời hứa cho mong ước sẽ sống thật hạnh phúc, thật chính mình sau này.

Đóng lại những trang sách hoài niệm mà lão bà nhìn Minh Yên đầy trìu mến, nụ cười phúc hậu lại khiến nàng chỉ biết cúi đầu mím chặt môi không biết nên nói gì, quan niệm của lão bà quá đỗi sâu xa nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.

Người lớn chứng thực đã lâu có đúng có sai nàng không biết phải chọn lọc thế nào, trường hợp của nàng, hoàn toàn không thể ngày một ngày hai đơn giản hoá lên được, để rồi sau một hồi lâu trầm mặc nàng mới nhẹ giọng nghẹn ngào:

- Cái chết chỉ đem lại nỗi đau và sự thống khổ, càng quặn thắt hơn khi chính mình là nguyên do khiến người kia phải bần cùng lựa chọn tự vẫn, thế thì có đáng để trưởng thành không khi mãi mãi về sau ta chỉ sống trong dằn vặt và day dứt?

- Trốn tránh sự thật đã là một điều không nên, càng tồi tệ hơn khi con người ta chỉ biết tiến lên phía trước mà làm ngơ, phất lờ sự thật rồi cứ bị nó đeo bám mãi về sau, mãi mãi bị nó dằn vặt và hành hạ. Cháu phải biết chấp nhận và đối diện với nỗi đau mà sự thật mang lại, hãy dành một ví trí trong lòng và đừng bao giờ quên nỗi đau ấy, cuộc sống là vậy, chỉ khi ta biết cách sử dụng nỗi đau trong quá khứ để thúc đẩy bản thân linh hoạt trong tương lai, đó mới là trưởng thành.

Lão bà vừa nói vừa cúi người rót nước, dứt lời cũng là lúc lão đưa tới ly nước trước mặt Minh Yên muốn dịu đi sự xúc động, nàng đôi mắt đen láy long lanh một tầng nước, khoé mắt cay xè ngấn nước như sắp khóc, rũ nhẹ rèm mi nàng chậm rãi nhận lấy ly nước, để rồi từng giọt thanh mát nhanh chóng cuốn trôi đi sự nghẹn ngào trong cổ họng, cũng là hoá giải nút thắt trong lòng Minh Yên.

- Cháu thật lòng cảm ơn bà.

Minh Yên mỉm cười ôn nhuận rồi thoáng nhìn lên cái đồng hồ treo tường sau lưng bà lão, đã là mười một giờ kém mười rồi, thời gian rất gấp rút mà nàng lập tức xoay người cầm theo tờ rơi chạy đi, vẫn không quên quay đầu vẫy tay chào tạm biệt lão bà, bà vẫn đứng đó, ở tủ kính trưng ảnh mà nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nàng dần mất dạng ở phía xa.

Minh Yên khoác trên mình chiếc áo hoodie trắng không cài cúc, khẽ để lộ chiếc áo thun xanh kem đơn điệu, đóng thùng trong chân váy xếp ly đen dài quá gối, mái tóc đen nhánh xoã tự do chấm vai, cùng tóc mái cắt thưa càng tôn lên ở nàng vài nét nữ tính, mà đáng yêu là chủ yếu a.

Minh Yên bước đi vội vàng, tay lục tìm trong túi áo vẫn không thấy điện thoại đâu liền rối rít bấn loạn cả lên, nhanh chóng đảo mắt tìm người xin mượn điện thoại xem như giải pháp cuối cùng, nhưng gọi Minh Hồng Nhi mãi mà chị ta chẳng bắt máy, bần cùng nàng quyết định quay đầu chạy bán mạng đến trạm xe buýt gần tiệm phô tô, ngồi ở băng ghế hàng chờ mà nàng thầm cầu cho xe đến sớm sớm một chút.

Để mà giờ nàng mới sựt nhớ lại, rằng vì muốn bản thân tập trung ôn bài nên nàng đã để điện thoại trên phòng ngủ, rồi mãi nghĩ về việc có nên gặp mặt Tình Lam lần cuối hay không mà quên béng mất phải đem theo vật quý giá nhất phòng thân.



Vừa bắt được chuyến xe Minh Yên đã vội thoáng nhìn đồng hồ bên cạnh ghế lái, còn chưa tới mười một giờ, liền nhanh chóng ổn định chổ ngồi gần cửa xuống mà nàng mất kiên nhẫn nhịp chân mãi không thôi.

Xe buýt đã chạy khá chậm còn gặp tắt đường do đang là gần giờ cao điểm, mười một giờ mười, hai mươi rồi lại ba mươi, thời gian cứ vậy mà nhanh chóng trôi qua khiến Minh Yên sốt sắn đứng ngồi không yên, khẽ nhíu mày nàng cắn môi đến hằng cả dấu vết, nhìn ra cửa sổ cầu mong đám xe trước mặt mau tiêu biến.

Mười hai giờ kém năm Minh Yên mới trở về thành phố T, bên trên tầng tầng lớp lớp những dãy mây âm u dày đặc, khiến cái nắng cao điểm đã gay gắt nay càng đặc biệt mãnh liệt và nóng bứt hơn, từng đợt gió mạnh cũng nồng nhiệt chào đón mây giông, tung bay những mảng bụi đường vô cùng hỗn loạn, thời tiết giờ xem ra đang cực kì tồi tệ a.

Vừa xuống xe Minh Yên không muốn lãng phí thời gian liền hì hục chạy một mạch đến nhà Tình Lam, nàng sức lực vốn đã rất yếu nên cực ghét hoạt động mạnh, nay còn gặp thời tiết tồi tệ như vậy khiến nàng chạy chưa được vài bước đã phải bất lực há miệng thở dốc, hai chân mỏi nhừ vẫn cố gắng tiến bước.

Sự thật thì phải đúng một giờ thì Tình Lam mới được đưa đi chôn cất, nhưng Minh Yên trong lòng vẫn luôn lo sợ, rằng khi nàng đến nơi đã không còn ai bước lên trao hoa tưởng niệm, việc đóng nắp bởi vậy mà diễn ra sớm hơn dự định, chả nhẽ nàng cất công đến đó lại không thể gặp mặt Tình Lam?

Phải cực lực lắm Minh Yên mới đến được con đường vào nhà Tình Lam, nơi đây người viếng thăm đông không đếm xuể, người xì xào có mà người khẽ than khóc cũng không thiếu, nhưng khi vào trong khu nhà chính, mọi tiếng rầm rì đều phải cúi mình nhường lại bầu không khí trang nghiêm và long trọng nơi đây bao chùm.

Tình Lam ngủ rất an tĩnh, nằm giữa những luống hoa sắc màu trông cô ấy dường như có sức sống hơn hẳn, khác hoàn toàn một sự thật đã làm cô ấy thành ra bộ dạng thế này.

Trông thấy Tình Lam nhắm mắt yên tĩnh như vậy Minh Yên trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặt mày đỏ bừng vì mệt nàng cố dịu xuống từng hồi thở dốc đầy nặng nề, giữa đám đông tĩnh lặng tưởng nhớ cũng như trước mặt Tình Lam nàng không thể tỏ ra vô tư lỗ mãn được.

Minh Yên không ở đây để xúc động khóc lóc, cũng không phải ở đây để thề nguyện với Tình Lam, nhanh chóng nhìn quanh nàng nhỏ giọng hỏi xin một cành hoa, để rồi nàng hai tay dịu dàng ôm lấy cánh hoa ly trắng trước ngực, cúi đầu nàng khẽ rũ mi thầm tưởng niệm, cuối cùng nàng bao nhiêu tấm lòng đều dành tặng cho đoá hoa này mà chậm rãi đặt xuống bên cạnh một Tình Lam đang ngủ.

Minh Yên trao hoa xong liền có chút xúc động nghẹn ngào, những bản thân đã tự hứa với lòng, rằng nàng sẽ không trốn tránh việc đối mặt với nỗi thống khổ do sự mất mát của Tình Lam mang lại nữa, đối mặt và chấp nhận, Minh Yên đã hạ quyết tâm rồi.

Ly trắng trong sáng mong mọi thứ đều tốt đẹp.

Ly trắng trong trắng mong người yên nghỉ nơi thanh khiết an bình.

Ly trắng thay Minh Yên ngàn lần xin lỗi.

Ly trắng thay Minh Yên mãi nhớ Tình Lam.