Nợ Em Một Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 106




Đứng trước cánh cửa cũ kĩ, người phụ nữ lớn tuổi cầm chìa khóa mở cửa ra: "Là chỗ này, bây giờ chỉ có con nhỏ Hella ở nhà thôi. Không biết các vị tìm hai mẹ con họ có chuyện gì không?"

"Chuyện không liên quan đến bản thân thì đừng nhiều lời."

Bà chủ nhà chứa thu lại chìa khóa, cười nịnh nọt: "Vâng vâng, mời các vị vào, tôi tránh mặt trước, xin cứ tự nhiên."

Căn phòng ẩm thấp tối tăm, có tiếng nước tí tách và một chút mùi khó chịu trong không khí. Đồ đạc trong phòng vứt loạn xạ, tạp chí, quần áo, tàn thuốc lá, vỏ hộp đồ ăn nhanh la liệt trên sàn nhà. Vừa bước vào, phản ứng đầu tiên của Nam Kinh Luân là dùng tay bịt mũi và miệng của cô lại.

Rosline nhìn xung quanh, nhìn thấy ở trong góc, có một đống chăn đang run lẩy bẩy.

Trong hoàn cảnh bừa bộn, giọng nói trẻ con ngọt ngào vang lên, rất khẽ, thì thầm với Camellius: "Anh ơi, hình như là đằng kia."

Anh xoa xoa gương mặt cô, tự mình tiến lên phía trước, kéo tấm chăn đang trùm lên ai đó ra. Lúc đôi mắt xanh đẹp như ngọc bích hiện ra trong nơi dơ bẩn này, không những gương mặt anh rét lạnh, mà tâm cũng lạnh xuống theo. Annie còn nhỏ, nhưng anh thì hiểu. Nếu đây thật sự là em gái của bản thân, thì nó không khác nào một bằng chứng chỉ ra cha anh đã phản bội mẹ.

Không chỉ đôi mắt ấy, mà cả cặp lông mày và gò má, trông rất giống cha. Trong lòng anh chầm chậm nổi lên từng đợt đấu tranh. Có nên đưa đứa nhỏ này về nhận lại hay không?

Không để anh kịp nghĩ ngợi, một tiếng hét bén nhọn vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Cô bé co rụt người cố gắng giật lại tấm chăn từ tay anh, sau đó lồm chồm bò dậy chạy tới lủi vào một góc tường khác.

Camellius ngây người, hình như con bé sợ người lạ. Anh đứng dây, từ từ tiến lại gần, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, anh..."

"Không... không được tới đây, đừng đánh... đừng đánh tôi..."

Anh chậm rãi chìa tay ra: "Đừng sợ, anh không làm gì, không có ai đánh em."

Cô bé mở đôi mắt sáng ngời, gương mặt hốc hác gần như dúi cả vào chăn: "Thật... thật sao?"

"Ừ, anh là anh trai của em."

"Anh trai? Anh trai sẽ không... đánh tôi sao?"

Camellius nhíu mày gật đầu. Đứa nhỏ này có vẻ như lớn lên trong bạo lực, nói gì cũng khúm núm cẩn thận, dễ kinh hãi. Hơn nữa cả người gầy gò, làn da xanh xao vàng vọt, mái tóc rối bù trông rất luộm thuộm, còn có chút bẩn.

Thật ra bản thân anh cũng không phải có lòng nhiệt tình gì muốn nhận cô em gái này về cả. À không, trước khi mang đi giám định thì không thể nói trước được. Mà cho dù có giám định, anh cũng không muốn nhận. Nhưng Annie là người đã biết chuyện, con bé còn rất nhỏ, không thể hiểu được sự phức tạp của người lớn, nhất định sẽ đòi người chị gái này cho bằng được.

Trong giây lát, đầu óc anh nảy ra rất nhiều suy nghĩ. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một bóng người xuất hiện: "Mấy người là ai?! Mấy người làm gì trong nhà tôi thế!"

"Cô là mẹ của con bé?"

Người phụ nữ đó không để tâm, hùng hổ đi vào nhà: "Mấy nhóc, đi ra ngoài đi, tính ăn trộm đồ hay gì hả!"

Cô ta có gương mặt khá xinh đẹp, mặc dù ngũ quan không mấy đặc sắc, nhưng kết hợp với nhau lại rất dễ nhìn. Dáng người dưới bộ váy cúp ngực có lồi có lõm vô cùng quyến rũ, vừa bước vào phòng đã tỏa ra đầy mùi rượu trộn lẫn với mùi nước hoa, trên cổ và vai còn lưu lại vài dấu vết không trong sáng.

Tay cô ta xách chiếc túi hàng hiệu, trên đầu ngón tay lại kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở, trông khá có một vẻ đẹp hư hỏng suy đồi.

"Cô là Lariate?"

Lariate hếch cằm: "Phải, thế nào?"

Camellius quay đầu nói nhỏ với vệ sĩ sau lưng để anh ta đưa em gái cùng với Nam Kinh Luân ra ngoài, còn bản thân thì ở lại.

"Con gái của cô... cha của em ấy là ai?"

Tính cách của cô ta vô cùng khó chịu: "Này nhóc, có gì thì mau nói đi, sau đó về nhà của nhóc, bà đây muốn đi ngủ."

Vệ sĩ tiến lên, lấy từ túi áo trong ra một cọc tiền mới cứng đưa cho cô ta: "Cô Lariate, chúng tôi có chuyện muốn hỏi, không biết cô có thể cung cấp thông tin được không?"

Tiền đã bày ra trước mắt, cô ta hiển nhiên rất nguyện ý. Cô ta vội chộp lấy cọc tiền như sợ người đối diện sẽ đổi ý. Con người nơi đây ai cũng có cái đức hạnh như vậy, vì bọn họ đã sống một cuộc sống quá cơ cực, nửa đời sống trong u ám, chỉ biết cắm đầu chạy theo đồng tiền mà vẫn không thể sống no đủ.

"Được được, cứ việc hỏi, tôi sẽ nói hết."

---------------

Một lúc sau, anh và vệ sĩ cùng đi ra ngoài. Tới lúc ngồi lên xe rồi, cô mới níu tay anh, hỏi: "Anh ơi, chị gái không đi về cùng chúng ta sao?"

"Annie ngoan, chưa biết đó có phải chị gái của em không, phải về kiểm tra trước."

Rosline gấp gáp nói: "Sao lại như thế được, chúng ta tới đón chị mà, chắc là mẹ nhớ chị lắm."

Sau đó, như lại nhớ tới điều gì, túm chặt tay anh: "Anh, cha nói muốn xử lí chị, là chỉ sẽ cho người... làm hại chị phải không?"

Camellius không biết phải làm thế nào để giải thích với cô, những chuyện bẩn thỉu đáng xấu hổ này không có ai dạy cho cô được, khi lớn lên cô sẽ tự hiểu. Không chỉ anh hiểu, Nam Kinh Luân cũng đã hiểu mấy chuyện này, bởi vì phía trên cậu không có anh trai chống đỡ như cô, cho nên phải tiếp xúc sớm hơn. Cậu tới nơi này, cũng là một biện pháp bảo vệ của ông nội và cha mình.