Lúc này là ban ngày, nên trong phố đèn đỏ cũng chỉ là khung cảnh sinh hoạt bình thường, không quá nhộn nhịp, cũng không có hình ảnh đồi trụy gì. Nhưng đối với những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, từ khi sinh ra đã ngồi trên ngai vàng ở đỉnh kim tự tháp thì nơi này quả thật rất loạn.
Rosline đi kẹp giữa anh trai và Nam Kinh Luân, bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy tay hai người họ. Ánh mắt của những người này rất kì lạ. Dò xét, đố kị, tham lam,... Cô không biết bọn họ có ý gì, nhưng nó làm cho cô cảm thấy không thoải mái và gai ốc toàn thân cứ dựng đứng cả lên.
Camellius và hắn mặc dù là con trai, cũng lớn hơn cô, tuy nhiên đây cũng là nơi mà bọn họ chưa từng đặt chân đến, cũng chưa từng phải đối diện với loại dò xét này. Là người thừa kế của nhà tài phiệt, bị để ý, thăm dò là điều không thể tránh khỏi, nhưng ánh nhìn mà họ đã từng làm quen và ánh nhìn của những người ở đây hoàn toàn khác nhau.
Những người xung quanh thấy một cậu thanh niên dẫn theo hai đứa trẻ đi vào đây, trên người còn mặc quần áo với chất liệu đắt tiền thì tâm tư không khỏi rục rịch.
Ánh mắt dơ bẩn tham lam cứ quét qua quét lại trên thân ba người. Rosline nhìn hoàn cảnh nơi đây, bàn tay túm chặt lấy góc áo của anh trai, tay còn lại siết chặt bàn tay của Nam Kinh Luân đang cầm tay mình. Đây là cuộc sống dưới đáy, nơi mà bị xã hội ruồng bỏ, nơi mà có lẽ cả đời này họ cũng không biết rằng nó tồn tại.
So với cô, Nam Kinh Luân bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì cậu đã phải học làm quen với những thứ ghê tởm và dơ bẩn nhất để có thể trở thành người thừa kế của gia tộc có lịch sử tồn tại kéo dài hàng ngàn năm. Cậu nhóc âm thầm nắm chặt tay cô hơn, dùng bàn tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô để an ủi: "Không sao, chúng ta có vệ sĩ đi theo, đừng sợ."
Ba người đi sâu vào bên trong, càng vào trong, điều kiện càng tệ. Camellius đánh mắt về phía một vệ sĩ, người đó gật đầu rồi tìm một người , dúi vào trong lòng bàn tay người đó vài tờ tiền mệnh giá 50 bảng, đồng thời giơ tấm ảnh một người phụ nữ lên: "Dẫn chúng tôi đi gặp người này."
Người kia nhìn thấy tiền, vội vàng vơ lấy ôm vào trong người, cảnh giác nhìn ngó. Những người xung quanh cũng thấy được, có người bắt đầu có ý muốn tiến lại gần: "Tôi biết cô ta, để tôi dẫn các người đi, chỉ cần đưa tôi số tiền giống của hắn là được."
"Tôi cũng biết, tôi có thể đem cô ta tới đây!"
Bọn họ kéo về phía bên này, cô lập tức rụt người lại. Vệ sĩ thấy tình hình không ổn, đứng vây quanh ba người, kéo vạt áo, rút súng ra. Họng súng đen ngòm làm những kẻ hám tiền lấy lại lí trí, bọn họ biết nếu tiến thêm một bước, không chỉ tiền không tới tay, mà mạng bọn họ cũng không giữ được.
"Mấy vị bình tĩnh, tôi... tôi dẫn mọi người đi ngay. Hướng này."
Họ đi theo người này đi sâu vào trong hơn, dừng trước một tòa nhà ba tầng cũ kĩ. Nhưng nơi này có vẻ là ngôi nhà lớn nhất ở đây. Rêu bám đầy tường, ống nước bị vỡ, những giọt nước đen sì chảy ra rồi đọng lại trên mặt đường gồ ghề.
Nơi này là nhà chứa, nơi ở của những người làm ngành 'gái'.
"Cô ta ở đây, còn phòng nào thì chúng tôi không biết... Cô ta thường tiếp khách tới trưa mới trở về, nên lúc này có lẽ không thấy người đâu. À, nhưng cô ta có đứa con gái, các vị hỏi bà chủ đi, tôi... tôi đi đây."
Gã sợ những người này sẽ lấy lại tiền nên vội chạy đi.
Camellius đi đằng trước, tiến vào bên trong. Cửa mở phát ra tiếng kẽo kẹt, bên trong nhìn tốt hơn so với bên ngoài, nhưng không nhiều ánh sáng, nên nhìn qua hơi tối tăm áp lực, gây cảm giác khó chịu.
"Mấy vị bình tĩnh, tôi... tôi dẫn mọi người đi ngay. Hướng này."
Họ đi theo người này đi sâu vào trong hơn, dừng trước một tòa nhà ba tầng cũ kĩ. Nhưng nơi này có vẻ là ngôi nhà lớn nhất ở đây. Rêu bám đầy tường, ống nước bị vỡ, những giọt nước đen sì chảy ra rồi đọng lại trên mặt đường gồ ghề.
Nơi này là nhà chứa, nơi ở của những người làm ngành 'gái'.
"Cô ta ở đây, còn phòng nào thì chúng tôi không biết... Cô ta thường tiếp khách tới trưa mới trở về, nên lúc này có lẽ không thấy người đâu. À, nhưng cô ta có đứa con gái, các vị hỏi bà chủ đi, tôi... tôi đi đây."
Gã sợ những người này sẽ lấy lại tiền nên vội chạy đi.
Camellius đi đằng trước, tiến vào bên trong. Cửa mở phát ra tiếng kẽo kẹt, bên trong nhìn tốt hơn so với bên ngoài, nhưng không nhiều ánh sáng, nên nhìn qua hơi tối tăm áp lực, gây cảm giác khó chịu.
"Ồ, tầm này cũng có khách tới à?... Mấy người... mấy người là ai thế?"
Bà chủ thấy một cậu thiếu niên dẫn theo hai đứa trẻ đi vào, dáng vẻ sạch sẽ tinh tươm, sau lưng vệ sĩ xếp thành một hàng chỉnh tề, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường thì vừa tò mò vừa nơm nớp lo sợ.
Người vệ sĩ cầm bức hình tiến lên: "Chúng tôi muốn tìm hai mẹ con người này."