Chương cuối \( p2 \)
Quả nhiên là sau ngày hôm đó cổ phiếu công ty bên nhà Thiện Minh rớt giá liên tục , các cổ đông lớn cũng thi nhau rút vốn vì sợ bị liên lụy hay nói trắng ra là sợ lỗ vốn . Công ty lúc này như đang rơi vào bờ vực của phá sản , ba Thiện Minh vì chịu cú sốc lớn mà phải nhập viện .. người mệt mỏi nhất lúc này cũng chỉ có Thiện Minh
Mỹ Linh từ bữa hôm đó cũng chỉ âm thầm theo dõi cô không dám mở miệng hỏi Thiên Phong , bây giờ có lẽ điều này sẽ giúp cô trả ơn cho Thiện Minh .. đúng thật điều này không có là gì nhưng giúp được cô cũng đỡ phải suy nghĩ
" Muốn nói gì với anh không ? " Thiên Phong tiến đến ôm phía sau lưng cô .. có thể nói tình cảm bây giờ của họ là trên từ tốt
" Em muốn giúp Thiện Minh " cô đã phải suy nghĩ lắm mới dám mở miệng nói với Thiên Phong , đơn giản bây giờ họ là vợ chồng cô không muốn giấu anh
" Em không cần phải suy nghĩ tự anh sẽ,.. " lời Thiên Phong còn chưa nói hết thì Mỹ Linh đã chen ngang
" Thiên Phong em không muốn anh xen vào em muốn tự mình giúp " Thiên Phong nghe cô nói vậy khẽ im lặng , Mỹ Linh quay người lại nhìn Thiên Phong thở dài
" Anh đừng có nghĩ gì chỉ là em muốn trả ơn cho Thiện Minh , khoảng thời gian qua Thiện Minh giúp em rất nhiều em muốn trả ơn anh ấy để khỏi áy náy " Thiên Phong ôm cô vào lòng thật ra anh cũng là người có tình nghĩa chứ , anh chưa giúp không phải là vì không quan tâm mà anh muốn họ biết .. cuộc sống khi rơi vào ngõ cụt là thế nào để họ không kiêu ngạo nữa
Cũng muốn dạy cho họ biết cuộc sống có lúc này lúc kia không phải lúc nào cũng hoàn hảo , cũng cho họ biết được cảm giác người khác khinh thường mình là thế nào
" Em muốn giúp thế nào ? " Thiên Phong xóa đầu cô cưng chiều hỏi bây giờ cô muốn thế nào cũng được , tất cả mọi việc cô làm ảnh đều sẽ dơ hai tay hai chân ủng hộ
" Em sẽ đưa toàn bộ giấy tờ của công ty mình chuyển tên qua cho Thiện Minh , dù sao công ty ấy cũng là của Thiện Minh chứ không phải của em .. anh ấy giúp em quá nhiều xem như việc này cũng giúp đỡ hơn rất nhiều " công ty này thật ra là của Thiện Minh lập nhưng anh lại chuyển hết giấy tờ qua tên cô , bây giờ trả lại cho chủ cũ thôi cũng chưa thể nói là giúp
" Được rồi em muốn thế nào cũng được anh đều ủng hộ .. bây giờ vào ngủ thôi đừng suy nghĩ nữa " Mỹ Linh gật đầu mỉm cười nhảy lên lưng Thiên Phong để anh cõng vào
~~
Hôm sau Mỹ Linh hẹn gặp Thiện Minh ở một quán nước cô ngồi chờ hơn 15 phút nhưng chưa thấy anh tới
" Mỹ Linh xin lỗi anh bị kẹt xe " Thiện Minh nói xong ngồi xuống ghế đối diện
" Không sao em mới tới " Cô khẽ liếc nhìn Thiện Minh bây giờ có thể nói anh khác rất nhiều , râu cũng đã mọc dài nhưng anh lại chẳng cạo .. có lẽ bận rộn quá lên Thiện Minh cũng chẳng có thời gian chú ý đến
" Thiện Minh anh cầm lấy cái này đi " Mỹ Linh đẩy một sắp hồ sơ qua bên phía Thiện Minh .. anh híp mắt nhìn cô tay khẽ chạm cầm lên xem
" Em làm cái gì vậy chứ ? sao lại đưa cho anh ? Em cầm về đi anh không nhận " Thiện Minh đẩy sắp hồ sơ và phong bì tiền kia trở lại vị trí cũ , anh thừa nhận mình bây giờ khó khăn nhưng anh không muốn phiền đến cô
" Thiện Minh anh nghe em nói bây giờ anh phải suy nghĩ tích cực lên những thứ này vốn dĩ là của anh , em chỉ là người giữ giúp bây giờ trả lại thôi .. đừng nghĩ thêm gì nữa nếu anh còn xem em là bạn thì nhận nó , còn không chúng ta sẽ cắt đứt tất cả quan hệ " bị câu đe doạ của Mỹ Linh Thiện Minh khẽ cúi đầu , anh nợ cô ngàn vạn lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra . Bây giờ cô lại chẳng để ý chuyện cũ bây giờ lại còn giúp anh .. anh đúng là một thằng tồi mà
" Thiện Minh anh đừng nghĩ gì nữa bây giờ anh hãy cố gắng làm lại tất cả , về Ngọc Trúc anh cũng đừng hận cậu ấy đứa bé kia chắc hẳn là con anh .. chuyện cũ anh cho nó vào kí ức đi đừng nhắc đến nó nữa , sống tốt với hiện tại mới là điều quan trọng . Thử mở lòng chấp nhận tất cả một lần ai rồi cũng sẽ thay đổi anh đừng vì chuyện cũ mà buông bỏ hiện tại " cả hai nói chuyện rất lâu đến lúc Mỹ Linh bận việc phải về trước , Thiện Minh nhìn theo bóng lưng cô mỉm cười nghĩ :
" Cảm ơn em thanh xuân của anh điều anh mong đơn giản em hạnh phúc nhé cô gái "
~~ 6 năm sau ~~
còn ngoại truyện nhé ?