Sau khi bàn bạc xong , thì cả hai gia đình chia tay nhau trong vui vẻ. Còn hai nhân vật chính thì... trái ngược hoàn toàn. Bị các bậc phụ huynh gắn ghép đi chung xe anh cũng thong thả nhàn nhã đi ra lấy xe , còn cô ? Tất nhiên là không còn cách nào khác rồi, phải đi thôi.
Hôm nay tâm trạng cô rất lạ. Khi thấy anh diện đồ có màu cô ghét. Không, phải nói là sợ màu đó . Nhưng hôm nay cô lại không hề quan tâm đến nó. Hay người đó là anh nên cô không còn ám ảnh nữa?
Bíp.... Bíp..... Bíp......
Đang bay bổng trên mây thì từ đâu có tiếng còi xe vanh lên một cách điên cuồng làm cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ.
Xe dừng trước mặt cô ,anh hạ cửa kính xe xuống. Tay phải vẫn đặt trên vô-lăng, tay trái để tựa trên cửa xe , người ngã về đằng sau trông rất mê người.
Cô bị đứng hình trước cảnh tượng ấy. Anh thật sự rất đẹp. Cô biết bản thân đã yêu anh từ lâu có lẽ là vì anh đẹp trai chăng? Ồ no no nhé .
Vì anh từng không ngại bao lời miệt thị cô mà giúp đỡ cô trong hoàn cảnh cô thực sự rất thảm hại. Cô say đắm ánh mắt nụ cười ấy. Anh đẹp lắm , rất đẹp.
Và từ hôm đó cô quyết định tìm hiểu về anh. Nhưng không may cô lại vô tình biết được anh cũng vừa chia tay với người yêu ,cô không muốn làm người thay thế. Cô chọn cách an ủi anh từ xa.
Một hôm cô xin thầy trợ giảng về sớm để làm chút gì đó an ủi anh , vì vốn thông minh cho nên cô chỉ học sau anh một khóa vậy nên việc an ủi này khá đơn giản. Ai ngờ lại vô tình nghe được một tin động trời . Cô thật không ngờ lại có một người con gái độc ác tới như vậy. Cô đã lén đi theo bọn họ, chờ đợi mãi chả thấy gì ngoài cặp đôi kia không ngừng hôn hít sờ soạng nhau. Cô buồn nôn và rất ngại thay hai người kia nha.
Định bụng quay về thì lại nghe thấy tiếng cười lớn và cả tiếng đánh nhau. Chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông kia nói:
" Gan mày cũng to lắm .Nhưng.. không biết có to bằng khối tài sản kếch xù của cha mẹ mày không còn phải xem xét lại haha.."
Sau đó là tiếng đánh nhau,cô giật mình nhận ra người đang một mình địch lại nhiều người ấy chính là anh. Cô lo lắng khôn nguôi. Liếc mắt nhìn quanh lại thấy cô gái kia đang khom người nhặt một khẩu súng bị đánh rơi . Cô ta chĩa thẳng vào người anh .
Thình thịch... Thình thịch...
Trái tim đập loạn xạ. Cô không biết bây giờ mình phải làm sao để anh tránh khỏi họng súng ấy ,cô chỉ biết lao mình về phía trước sau đó thì ngã gục xuống.
Khi cô ý thức được thì ...bản thân đang nằm ở bệnh viện được hơn một tháng rồi.
Như đã chạm đến giới hạn ,anh tức giận quát cô :
" Cô điếc à ? Hay lại nghĩ sắp được làm Long thiếu phu nhân thì lại lên mặt ? "
Cô biết mình cũng hơi thất thố , nhưng không vì thế mà anh có thể mắng cô một cách vô lý được .
" Tôi.. Tôi xin lỗi . Để anh đợi lâu rồi ."
Anh nhếch miệng cười đầy khinh bỉ:
" Tôi rất muốn biết cô đã làm cách nào khiến cả bố mẹ tôi phải đồng ý cho cô vào nhà ? Giờ tôi mới biết cô cũng rất giỏi mê hoặc người khác đấy nhỉ hừm...
Nhưng tôi sẽ không bao giờ bị cô mê hoặc đâu."
Cô cũng hùa theo anh :
" Anh muốn biết như vậy sao? Vậy thì hãy từ từ mà tìm hiểu . Tôi cũng rất tò mò không biết mình có điểm gì nổi bật mà khiến anh lại không thích tôi như vậy?"
Anh tức giận, giỏi lắm . Miệng lưỡi sắc bén.Đây mới chính là con người thật của cô ta. Tôi nhất định sẽ khiến cô sống không được chết không xong.
" Được thôi. Bây giờ về nhà tôi luôn. Tôi nói cô biết . Cô đừng ảo tưởng quá, tôi không bao giờ chấp nhận cô là vợ tôi đâu...CÔ KHÔNG XỨNG . Nhưng để làm ấm giường thì .. hừm... cũng không tồi haha.."