Cô cũng không ngờ người mà cô có hôn ước lại là anh . Cô cũng đã tạm quên đi chuyện của hai người đêm hôm đó , cô tự an ủi đó chỉ là tai nạn cô không muốn bận tâm. Cô biết trong lòng anh không hề có mình , anh đã có người trong lòng mà người đó cô cũng biết và rất thân . Tuy rằng cô ấy đã lấy chồng nhưng anh vẫn chưa quên được.
Bản thân cô không muốn làm người thay thế bất kỳ ai. Cô là chính mình.
Cô lấy lại tinh thần vào chỗ ngồi cạnh anh . Tuy hơi mất tự nhiên nhưng cô phải tỏ ra thật bình tĩnh.
Mặc cho bố mẹ hai bên trao đổi qua lại ,cô cũng chẳng quan tâm đến anh. Vì sao ư ? Vì ngại đó. Từ lúc vào vị trí ngồi , cô chỉ cắm đầu cắm cổ vào việc ăn . Cô không muốn quan tâm những thứ khác quá nhiều .
Đột nhiên :. " Tháng sau hai đứa tổ chức lễ cưới luôn nhé ! Bố mẹ đã xem ngày giờ rồi , đó là thời điểm thích hợp nhất. " .
Người lên tiếng không ai khác chính là mẹ Long, bà phải nhanh chóng rước dâu về mới được. Con dâu đẹp như thế không rước nhanh là bị chậm chân mất. Bà rất ưng cô con dâu này nha.
" CÁI GÌ ? " . Cả hai ngừng tất cả mọi việc lại , không hẹn mà đồng thanh.
Mẹ Tiêu cười nói : " Đấy hai đứa nó ăn ý thế cơ mà haha..."
Anh không vui lên tiếng :
" Chuyện này sao con không biết? Bố mẹ thật quá đáng ."
Mẹ Long lên tiếng trách mắng :
" Mẹ không cần biết con đồng ý hay không. Chuyện này cứ quyết vậy đi."
" Nhưng mà con không thích cô ta."
Mẹ Long chốt lại một câu :
" Không thích cũng phải cưới ."
Anh im lặng một chút , không biết cô đã bỏ bùa gì mà mẹ anh lại chọn nhất định phải là cô. Được nếu đã muốn kết hôn với anh như thế thì anh chiều.
Trước đây anh luôn để ý thấy cô như kiểu có tình cảm với mình,anh cũng làm ngơ không biết thậm chí có lúc anh còn ghét bỏ cô . Bây giờ nhân cơ hội vừa lên giường với anh xong đòi anh phải cưới. Đây rõ ràng là ý đồ của cô. Vậy cuộc hôn nhân này anh sẽ cho cô thấy thế nào là địa ngục trần gian. Cuộc hôn nhân này do cô bắt đầu nhưng anh mới là người có quyền quyết định tiếp tục hay kết thúc. Anh sẽ khiến cô phải đau khổ vì đã làm mọi thủ đoạn để được làm vợ anh .
Càng nghĩ anh càng thấy vui vẻ cho những ngày tháng sau này. Có người để trút giận , để phát tiết ai lại không vui ?
" Được..Con đồng ý ."
Hơi ngừng lại chút anh nói tiếp :
" Con xin mạn phép hỏi . Cô chú Tiêu có thể để cô ấy dọn sang ở nhà con luôn được chứ? Như thế thì bọn con có thời gian cũng như cơ hội tìm hiểu về nhau nhiều hơn ạ ."
Ánh mắt nhìn cô đắm đuối. Người khác nhìn vào tưởng anh đang thật sự muốn yêu thương cô. Nhưng ít ai biết rằng đây là cái vỏ bọc do anh tạo ra để lừa gạt qua mắt mọi người.
Bố Tiêu lên tiếng nói vẻ khó xử :
" Chuyện này cô chú không thể quyết định được . Tùy thuộc vào quyết định của Nhiên Nhiên thôi... Con gái..Con cảm thấy thế nào?"
Từ lúc anh đột nhiên thay đổi thái độ ,cô có cảm giác như kiểu anh trở thành một người khác vậy. Ngày trước quen nhau tuy không nói chuyện với nhau nhiều , nhưng ít nhất cô cảm thấy anh rất tốt.
Nhưng hôm nay thì.. thực rất lạ.
Dự cảm chuyện không lành đang dần ập đến. Cô biết anh đang có thành kiến với mình . Cô cũng biết nếu cô đồng ý thì thời gian sau này của cô e rằng không nói trước được điều gì . Nhưng cô muốn thử một lần,dù sao đi nữa cô cũng không còn nhiều thời gian. Cô không muốn trả thù nữa. Cô muốn đền ơn đáp nghĩa bố mẹ Tiêu,cho họ yên tâm đỡ lo lắng cho cô hơn.
" Tình yêu này em dành cho anh .
Trái tim em thuộc về anh khi nào?
Em cũng không biết nữa .
Chỉ biết rằng hình bóng anh mãi luôn trong tim em.
Dẫu biết anh không yêu em, nhưng em vẫn đắm chìm trong tình yêu đơn phương ấy.
Em yêu anh bằng tất cả những gì em có .
Em tin rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu em ....như em đã từng."
Đây là một câu nói trong một một tác phẩm cô đã đọc được.