Tạ Mạnh cảm thấy tai mình ù đi, giọng nói khản đặc: “Anh Cung, anh vừa nói cái gì…”
Cung Trạch cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, đẩy điện thoại đến trước mặt hai người, sau đó chậm rãi lặp lại lần nữa: “Anh nói…Tiểu Mạnh, quan hệ của cậu và Hàn Đông bị bốc rồi!”
Rõ ràng nhiệt độ ở phòng khách rất ấm, thế nhưng giờ phút này Tạ Mạnh lại có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Chuyện cậu không mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra. Nhưng cái cậu lo lắng không phải là việc bản thân sẽ chịu ảnh hưởng khủng khiếp như thế nào mà điều cậu quan tâm là danh dự của Lục Hàn Đông.
Có thể nói, trước mặt công chúng hình tượng của Lục Hàn Đông rất hoàn mỹ. Tuy lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, lại tài hoa kiệt xuất, trong suốt những năm hoạt động nghệ thuật chưa dính phải bất cứ tin đồn tiêu cực nào.
Thế nên khi thân phận Nhị thiếu bị “bại lộ”, công chúng càng thêm tin tưởng và ủng hộ vị Ảnh đế tài ba này.
Cậu không thể phá vỡ hình tượng của Lục Hàn Đông, gắn lên người cậu ta cái mác “đồng tính” không được người đời tha thứ.
Lục Hàn Đông nhàn nhã dựa vào lưng ghế, suy nghĩ một lát rồi nói: “Công khai đi!”
Chuyện này dù sao cũng không thể giấu cả đời, chi bằng nhân cơ hội này công khai toàn bộ.
Tạ Mạnh hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc điện thoại được đặt trước mặt. Bên trên là một bài viết khá dài kèm theo vài bức ảnh.
Bức đầu tiên chụp hành lang của bệnh viện nào đó, Lục Hàn Đông hớt hải ôm một người chạy vào, trên người bê bết máu.
Bức thứ hai, Lục Hàn Đông ngồi bên giường bệnh, đưa tay xoa nhẹ vào má cậu, gương mặt tiều tụy ánh lên sự hạnh phúc.
Bức thứ ba, thời tiết mùa xuân vẫn còn rất lạnh, Lục Hàn Đông mở rộng áo khoác, quấn chặt lấy cậu trong ngực, nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên môi cậu một cái.
Trong ba bức ảnh kia, gương mặt Tạ Mạnh đều bị che đi nhưng gương mặt Lục Hàn Đông thì hiện lên rõ mồn một.
Bức ảnh cuối cùng…
Là màn hình điện thoại của Lục Hàn Đông, bức ảnh hai người đứng dưới một gốc sơn trà cổ thụ trong vườn. Một người mỉm cười nhìn vào máy ảnh, một người thâm tình nhìn người trong lòng.
Bức ảnh cuối cùng này, gương mặt cậu hiện rõ trên màng hình, thậm chí người đăng còn cố ý chỉnh nó trong sắc nét hơn.
Đầu ngón tay Tạ Mạnh khẽ run, cậu bấm mở khu bình luận bên dưới ra xem.
[Kinh tởm, tôi ước những người đồng tính trên thế giới này ngày mai hãy chết hết đi.]
[Tôi không tin, đây chắc chỉ là cảnh quay trong bộ phim mới của Lục Ảnh đế thôi!]
[Ha ha ha, mấy bức ảnh trước thì có thể là cảnh quay nhưng bức ảnh cuối kia thì không thể đâu.]
[Mẹ nó, người kia là ai thế sao lại quyến rũ Ảnh đế Lục của chúng tôi!!!]
[Cút đi, đừng vấy bẩn Ảnh đế Lục!!!]
[Xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy hai người họ rất lãng mạn! Nhất là ánh mắt kia của Lục Ảnh đế, rõ là yêu người con trai đó rất nhiều!]
[Đồng ý, tôi ủng hộ hai người, chúc hai người hạnh phúc.]
“Đừng xem nữa!” Lục Hàn Đông lấy điện thoại từ trong tay Tạ Mạnh.
“Hàn Đông…”
“Tôi ở đây!”
“…Phủ nhận đi.”
Giọng nói Tạ Mạnh nhẹ như gió thoảng, nhưng lại run rẩy đầy chua xót. Đây là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Đôi mày đẹp của Lục Hàn Đông hơi nhíu lại, giọng nói đầy cứng rắn: “Chuyện chúng ta ở bên nhau là sự thật, em muốn tôi phủ nhận thế nào? Mạnh Mạnh…tin tưởng tôi được không, để tôi giải quyết chuyện này?”
Cung Trạch nhìn hai người giờ phút này còn có thể phát cơm chó thì thở dài: “Anh sẽ giải quyết chuyện phía công ty, hai đứa xử lý những việc còn lại có được không?”
Lục Hàn Đông gật đầu, Cung Trạch cũng nhanh chóng lái xe đến công ty.
Thả tin ngay trước đêm diễn ra buổi liên hoan phim một ngày, đây chính là muốn Lục Hàn Đông rời xa Tạ Mạnh, ép cậu ta phải lên tiếng phủ nhận.
Lục Hàn Đông trước nay luôn làm việc rất cẩn thận, ngoại trừ Cung Trạch, người có thể nhìn thấy điện thoại của cậu ta chỉ còn lại một người.
Trong thoáng chốc gương mặt Lục Hàn Đông trở nên lạnh lùng, muốn dùng cách này để ép “vợ nhỏ” rời xa cậu ta sao?
Thế thì cậu ta sẽ cho cả Đế quốc này biết, đụng vào người của Lục Hàn Đông sẽ có kết cục như thế nào!