Mấy ngày trước khi buổi liên hoan phim diễn ra.
Tạ Mạnh mơ mơ màng màng mở mắt, theo thói quen đưa tay sờ qua bên cạnh, không có ai. Có lẽ giờ này Lục Hàn Đông đã đi làm bữa sáng rồi.
Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu. Quả nhiên nhìn thấy Lục Hàn Đông đang làm bữa sáng ở trong bếp.
Người nọ vừa nhìn thấy cậu liền thong thả đi đến, đưa tay bóp lấy hai má cậu sau đó nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Lục Hàn Đông cưng chiều nói: “Qua ăn sáng!”
Vì cuộc sống trước đây khi Tạ Mạnh bỏ nhà đi khá chật vật nên cậu có thói quen ăn uống rất nhanh, cậu cắn một miếng to khiến nước sốt trong bánh mì chảy ra, cắn thêm miếng nữa, chiếc bánh mì thoáng chốc chỉ còn hơn phân nửa.
Trước giờ Lục Hàn Đông rất hiếm khi ăn sáng nhưng nhìn cậu ăn ngon miệng như vậy cũng có chút muốn thử xem thế nào. Nghĩ xong liền thản nhiên cầm lấy một nửa chiếc bánh còn lại của Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh thấy vậy thì vội vàng ngăn lại: “Cái này em đã ăn rồi!”
“Không sao.” Lục Hàn Đông chậm rãi cảm nhận miếng bánh trong miệng, có lẽ vì người trong lòng nên cậu ta cảm thấy bữa sáng mình làm cũng không tệ.
Dù vậy, cậu ta cũng chỉ ăn hết một nửa cái bánh trong tay còn phần của mình thì không thèm nhìn tới.
Tạ Mạnh bị hành động của người trước mặt chọc cho phì cười, sau đó vui vẻ giúp Lục Hàn Đông xử lí chiếc bánh bị bỏ rơi trong dĩa.
Hai người ăn xong bữa sáng thì ra phòng khách xem phim. Gần đây lượng công việc của Lục Hàn Đông không quá nhiều nên bọn họ có không ít thời gian bên nhau.
Tạ Mạnh chọn một bộ phim cổ trang do Lục Hàn Đông đóng chính, đây cũng là bộ phim giúp cậu ta đoạt giải Ảnh đế đầu tiên.
Lục Hàn Đông ôm vợ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Thích xem phim à?”
“Thích, nhưng thích nhất phim anh đóng!” Tạ Mạnh cảm thấy Lục Hàn Đông hẳn phải rất thích đóng phim, nếu không làm sao có thể đạt đến trình độ búng tay một cái liền có thể nhập vai.
Chỉ là, người ngoài nhìn vào đều nói người đàn ông này sinh ra đã có thiên phú hơn người, không cần nổ lực cũng có thể trở nên xuất chúng.
Trước đây Tạ Mạnh không thích xem phim càng không hứng thú với giới giải trí thế nên đối với những lời nói này cậu một chút cũng chẳng để tâm.
Nhưng sau khi yêu đương cùng Lục Hàn Đông, cậu đã chủ động tìm hiểu một chút, một phần là để hiểu rõ người bên cạnh. Hơn nữa, giữa hai người cũng có thể có nhiều hơn một đề tài để nói chuyện, sẽ khiến Lục Hàn Đông không cảm thấy giữa bọn họ quá xa cách.
Mỗi một nhân vật Lục Hàn Đông đảm nhiệm đều có thể đạt đến nội tâm cực hạn, là diễn nhưng không phải diễn. Đây cũng chính là lí do giới giải trí phong cho cậu ta danh xưng ‘Tu Kiệt Mỹ Vương’ thiên tài của giới điện ảnh.
Nhưng chỉ có Tạ Mạnh biết, để đổi lấy hai chữ “thiên tài” đó, người đàn ông này mỗi ngày đều đọc kịch bản đến khan cả họng, mỗi ngày đều chìm đắm trong nhân vật đến quên cả bản thân, mỗi ngày đều chật vật thoát khỏi những cảm xúc đan xen trong cơ thể, mỗi ngày, mỗi ngày đều liều mạng như thế…
Đối với câu trả lời của cậu, Lục Hàn Đông rất hài lòng: “Được, về sau sẽ đóng thêm mấy bộ để em xem thỏa thích.”
“Hàn Đông, có phải anh nuông chiều em quá rồi không?”
“Em là vợ tôi, chỉ cần em thích tôi đều sẽ giúp em thực hiện!”
Tạ Mạnh trợn mắt, dù trong lòng không khỏi cảm động nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “A…ai là vợ của anh, em vẫn chưa gả cho anh đâu!”
Lục Hàn Đông mỉm cười, đặt cằm lên vai cậu: “Đến lúc đó sẽ dùng cúp Ảnh đế cầu hôn em!”
Không phải bó hoa với chín mươi chín đoá hồng, càng không phải nhẫn kim cương trị giá vài con số mà chính là cúp Ảnh đế!!!
Khoé môi Tạ Mạnh nâng lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Hai người nằm ở salon quấn quýt một lúc thì Lục Hàn Đông nhạy bén phát hiện có người nào đó đang ấn mở mật mã cửa.
Cung Trạch gấp đến nổi cả tay đều run lên, sau đó mở toang cửa xông vào.
Lục Hàn Đông đen mặt: "Không phải đã nói phải gõ cửa hay sao!”
Khoảnh khắc nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch hốt hoảng chạy vào, Tạ Mạnh liền có linh cảm không lành: “Anh Cung, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi…” giọng nói của Cung Trạch run rẩy: “Quan hệ của hai người bị bốc rồi!!!”