Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 82: ĐÁM CƯỚI TRỊNH NGUYÊN




Hôm nay là hôn lễ của Trịnh Nguyên và Tuyết Phi. Trịnh Khải và cô cũng đã có mặt từ sớm, nhìn ông anh hai cứ đi đi lại lại trong lo lắng và hồi hộp mà anh và cô đều phải bật cười. Trịnh Khải khế ho nhẹ, ánh mắt đầy miệt thị nhìn anh mình.

-Anh hai à, chị ấy đang trong phòng trang điểm chứ có phải là chị ấy bỏ trốn đâu mà anh cứ cuống cuồng lên vậy chứ?

-Mày thì biết gì mà nói, anh đang run lắm đây này.

Trịnh Khải trợn mắt nhìn ông anh mình. Anh bây giờ không những đã kết hôn có vợ mà còn có cả con rồi đấy. Vậy mà người mới trải sự đời như Trịnh Nguyên dám nói anh không biết gì. Anh uất ức nhìn vợ mình mếu máo.

-Anh ấy ăn hiếp anh.

-Thật là, anh là con nít hả?

Hôn lễ bắt đầu diễn ra, Trịnh Nguyên hồi hộp đứng trên sân khấu nhìn từng bước chân Tuyết Phi bước vào thảm đỏ. Ánh mắt xúc động của cả cô dâu và chú rể đều là những khoảng khắc đẹp nhất của lễ cưới. Từng lời hẹn ước, cái hôn hay cặp nhẫn đều là những chứng tích cho tình yêu đẹp của họ. Chỉ mong rằng họ có thể sánh bước cùng nhau đi đến cuối đời. Đời đời kiếp kiếp là của nhau.

Trịnh Khải nắm chặt tay Nhược Vy như muốn thể hiện anh cũng muốn cùng cô đi đến cuối đời. Nhược Vy chỉ khẽ cười nhìn anh, bất giác khung cảnh lãng mạng bị Bảo Bảo chen ngang. Nhóc con tách tay ba ra khỏi tay mẹ rồi ngon lành ngồi lên đùi mẹ còn lấy tay mẹ vòng lên đẳng trước để ôm nhóc vào lòng. Trịnh Khải đen mặt đưa mắt nhìn nhóc thì nhóc lại cười lớn rồi chớp mắt nhìn ba mình.

-Ba à, bác Tuyết Phi làm cô dâu đẹp thật đấy.

-Con vừa cướp cô dâu của ba đấy.

-Cô dâu của ba ạ? Ở đâu cơ?



Nhóc vừa nói vừa ngoái đầu xung quanh tìm kiếm khiến anh muốn nổi đóa. Nhược Vy bật cười trước sự trẻ con của hai cha con rồi tiếp tục quay lên xem diễn biến của hôn lễ. Trở về nhà đã là 3 giờ chiều, Trịnh Khải vác con trên vai bước lên phòng. Trịnh Minh không phục ba mình mà mè nheo la hét với mẹ.

-Mẹ, con không muốn ngủ.

-Đừng có mà mè nheo với mẹ, mau lên phòng ngủ với ba.

Nhược Vy khẽ lắc đầu tiến về phòng mình. Cô cần thay đồ và tẩy trang trước khi đi ngủ. Hôm nay cô cũng muốn mệt lả rồi.

Một lúc sau, Trịnh Khải bước vào phòng hạ người xuống giường nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Cô bước ra ngoài khẽ thở dài, cất áo vest anh ném trên giường rồi mới quay lại. Kéo rèm cho bớt nắng, cô hạ người xuống cạnh anh nhắm mắt lại. Không có cô trên giường thì thôi, chỉ cần cảm giác bên cạnh đã lúng xuống là anh liền xoay người ôm chặt lấy cô vào lòng.

-Bà xã à, anh yêu em.

-Sao thế?

-Không sao hết, chỉ muốn nói anh yêu em nhiều nhiều nhiều lắm ý.

-Haha được rồi, ngủ đi anh.

Tối hôm ấy, cả gia đình nhỏ của anh tập trung ở Cố gia. Đại gia đình lớn quây quần bên nhau, Cố gia chính thức có thêm hai thành viên mới cũng khiến không khí trở nên ấm áp hơn.

Tối đó, Trịnh Minh muốn ở lại ngủ cùng ông bà nội nên nhất quyết không chịu về. Trịnh Khải đành đưa cô về nhà trước, xe vừa đâu vào gara anh đã ghé qua cô.

-Bà xã, hôm nay làm một ván đặc biệt chứ?



-Đặc biệt gì?

Cô nhíu mày bước xuống xe. Anh cũng nhanh chóng cùng cô đi vào trong nhà. Vừa bước vào phòng khách đã bị anh lật xuống sofa, cô đưa tay cản anh lại.

-Anh làm gì vậy?

-Làm việc ở nơi đặc biệt, em không thấy nơi này cũng phù hợp với...

-Anh điên hả?

-Hôm nay có ai đâu mà em sợ, nào...

-Haha từ từ... ưm... đau em... này...

Trịnh Khải cứ như vậy chiếm tiện nghi cơ thể cô từ sofa phòng khách đến bàn ăn phòng bếp, kể cả cầu thang lên xuống anh cũng không tha cho cô. Nhược Vy mệt lả đánh lên người anh.

-Ưm... anh... em muốn ngủ...

-Đợi anh ra rồi cho em ngủ.

-Ưm... nhanh lên...