Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 81: QUAY VỀ BÊN NHAU






Sau khi về nhà, anh đưa Bảo Bảo đi ngủ rồi quay về phòng mình. Nhược Vy vừa tắm xong, cô chỉ mặc chiếc đầm ngủ hai dây, xương quai xanh hiện lên khiến yết hầu anh khẽ lên xuống. Bước vào phòng tắm, Trịnh Khải cũng nhanh chóng tắm rửa xong xuôi. Đến lúc tìm khăn lau tóc lại chẳng thấy đâu. Đưa tay lấy áo choàng tắm khoác lên người, anh tiến ra ngoài tìm chiếc khăn lau trong tủ áo rồi quay lại vào nhà vệ sinh. Nhược Vy nhìn anh, cô mở tủ đầu giường lấy ra chiếc máy sấy tóc. Mở cửa nhà vệ sinh bước vào nhìn anh.

-Ngồi lên thềm đá đi, em sấy tóc cho anh.

Trịnh Khải khóe môi đã cong lên, anh nhanh chóng ngồi lên bệ đá hoa cương để cô sấy tóc cho mình. Cứ vậy ánh mắt anh mê đắm dán lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

-Nhược Vy, em đẹp thật đấy.

-Nay còn bày đặt nịnh em nữa.

Anh khẽ cười vòng tay ra sau ôm lấy eo cô kéo sát về phía mình. Đặt trán mình cụng lên trán cô, hơi thở nam tính cũng dần phả ra.

-Nhược Vy, em là xinh đẹp nhất.

-Được rồi, hôm nay râu của anh mọc lỏm chỏm rồi nè. Để em cạo giúp anh!

-Um.

Nhược Vy đưa tay lên kệ lấy tuýt kem cạo dâu xuống thoa lên cằm anh. Cô đưa dao cạo từng đường một, quét sạch những cọng lộng ngắn củn khó chịu. Đưa tay lấy tấm khăn bông được thẩm ướt lau đi cho anh. Cô tự hào nhoẻn miệng cười.



-Sạch rồi nè.

Nhược Vy đưa tay vuốt ve chiếc cằm sạch bóng như muốn khoe thành quả của mình. Tay cô lướt nhẹ xuống yết hầu trượt lên xuống vài đường rồi nhoẻn miệng khẽ cười.

Chuẩn hóa toàn bộ quy trình tuyển dụng

-Trịnh Khải, yết hầu của anh là nơi quyến rũ nhất.

Anh khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay cô trên yết hầu mình đặt xuống, ngón cái khẽ vuốt ve lên mu bàn tay mềm mịn. Ánh mắt yêu thương chứa đầy sự ngọt ngào xoáy sâu vào cô.

-Nhược Vy.

-Hum?

-Cho phép anh một lần nữa làm chồng em được không? Hàng ngày đều có thể nghe em gọi hai tiếng ông xã.

Nhược Vy khẽ cười đưa tay tiếp tục vuốt ve yết hầu của anh lên xuống.

-Vậy nếu, em gọi chồng ơi thì sao?

Trịnh Khải chỉ còn biết cười, anh đưa tay ra sau ôm lấy eo cô kéo sát lại phía mình. Hai ánh mắt chạm nhau, anh khẽ cúi người xuống dự hôn lên môi cô. Nhưng Nhược Vy lại nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng mình lại, lắc đầu. Môi anh cũng vì thế mà nhếch lên một đường cong nhẹ, ghé đầu qua một bên anh cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô. Mỗi nơi mỗi anh đi qua đều mang sự ướt át khó tả.



-Vợ ơi, anh muốn.

-Ai vợ anh chứ?

-Em vợ anh!

-Nhẫn đâu?... nhẫn ở đâu mà anh bảo em là vợ anh?

Trịnh Khải phì cười nhảy xuống bệ đá, trực tiếp vác bổng cô lên tiến ra ngoài. Anh thảy cô xuống giường rồi trực tiếp nằm đè lên, mỗi anh cuồng bạo chiếm lấy đôi môi mỏng mềm kia.

-Ưm... đau em...

Trịnh Khải rời môi mình qua bên vành tai mẩm cảm đang vì kích thích mà đỏ lên. Chiếc cổ trắng ngần là vị trí chiến lược tiếp theo của anh, từng nơi anh đi qua đã bắt đầu để lại những vết xanh đỏ đầy chiếm hữu. Hai dây áo ngủ cũng bị anh cắn kéo xuống vai để lộ ra vẻ hững hờ đầy mê hoặc. Cặp hồng đào cũng vì thế mà bị môi anh trêu đùa qua lớp áo ngủ mỏng.

-Ưm... Khải...

Tay anh lần xuống gối mình lấy ra một hộp nhung đỏ. Bên trong là chiếc nhẫn cưới mà năm đó cô để lại, anh nắm lấy tay cô mà đeo vào ngón áp út. Nhược Vy như bị kéo lại với hiện tại liền mở mắt nhìn anh. Trịnh Khải đặt lên trán cô một nụ hôn.

-Chiếc nhẫn này, chủ nhân duy nhất của nó chỉ có thể là em!

Nhược Vy khẽ cười, đáy mắt đã rưng rưng xúc động vì anh vẫn còn giữ nó. Cô chủ động lật người anh xuống giường, môi tìm đến yết hầu của anh hôn xuống. Chẳng biết từ lúc nào mà cả hai thân thể đã không còn một mảnh vai che thân. Hai thân thể trần chuồng quấn chặt lấy nhau trong đêm đấy. Từng âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc bủa vây căn phòng, nó là chứng tích cho tình yêu nồng cháy đêm nay của họ.