Nợ Âm Phải Trả

Chương 6: Người đuổi ma




“Má nó, Lâm Tứ Nguyệt cậu bị bệnh thần kinh sao? Nửa đêm nửa hôm cậu muốn dọa chết người ta sao?”

Giọng nói giận dữ của một cô gái vang lên, tiếp theo là tiếng “cạch” rồi đèn bật sáng, ánh sáng chói mắt làm Lâm Tứ Nguyệt lập tức che lại. “Lâm Tứ Nguyệt, tớ mới đi công tác có mấy ngày mà thôi, cậu có cần phải dùng thế trận như thế này đón tớ không? Cậu nhìn lại bộ dạng của mình xem!” Giọng cô gái kia càng nói càng giận, đặt hành lý của mình sang một bên, lúc định đi về phía giường thì bị Lâm Tứ Nguyệt kéo lại, ngăn cản: “Nam Nam, đừng...”

Bạch Nam Nam xoay đầu qua không hiểu chuyện gì hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tớ... tớ vừa rồi ở đó, nhìn thấy...”

Vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cả người Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu run rẩy. Dưới ánh trăng, dáng vẻ âm u lạnh lẽo của đứa trẻ vừa rồi cùng với răng nanh sắc nhọn khiến cho cả người cô đến giờ vẫn còn run sợ, một lần nữa môi ấp úng không phát ra thành tiếng.

Bạch Nam Nam kéo tay cô đang đặt trên vai mình ra nói: “Đừng phát bệnh thần kinh nữa, bây giờ tớ rất mệt, chỉ muốn đi tắm rồi ngủ thôi, cậu đừng quấy rầy tớ”.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Nam Nam đã bước đến tủ quần áo, không biết tại sao, có thể là do những chuyện Lâm Tứ Nguyệt gặp phải trong hai ngày nay hơi nhiều, cho nên lúc nhìn thấy động tác của Bạch Nam Nam, cảm giác trong vô thức bảo với cô rằng trong tủ quần áo có thứ gì đó.

Nghĩ đến đây, Lâm Tứ Nguyệt đã đi đến kéo Bạch Nam Nam, chuyến công tác lần này không thuận lợi làm cho tâm trạng của Bạch Nam Nam vốn đã không tốt, giờ nhìn thấy Lâm Tứ Nguyệt hoảng loạn như thế, trong lòng cô cũng không kiên nhẫn được nữa, mở luôn cánh cửa tủ quần áo ra.

Sau đó, một tiếng hét vang lên bên tại của Lâm Tứ Nguyệt, nghe thấy tiếng của Bạch Nam Nam, Lâm Tứ Nguyệt lại còn hét lớn tiếng hơn, xoay người muốn chạy ra ngoài cửa, Bạch Nam Nam đưa tay kéo mạnh cánh tay cô lại, nói: “Cậu sợ cái khỉ gì? Có cái gì đâu chứ?”

Nghe lời Bạch Nam Nam, Lâm Tứ Nguyệt lúc này mới từ từ xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh hai người không có gì cả.

Nhưng hộ sống trên lầu cuối cùng đã không nhịn được nữa, dậm chân xuống sàn nhà quát: “Nửa đêm, các cô la hét cái quỷ gì?”

Sống trên lầu là một người phụ nữ đã có tuổi, thường ngày Lâm Tứ Nguyệt cũng đã hơi sợ, lúc này nghe thấy bà ấy mắng, cô lập tức ngậm miệng lại, còn sự nhẫn nại của Bạch Nam Nam cũng đã bị giày vò đến tận cùng, cô buông tay của Lâm Tứ Nguyệt ra, đi thẳng về hướng phòng tắm.

Lúc Bạch Nam Nam đóng cửa phòng tắm lại, Lâm Tứ Nguyệt vốn vừa mới bình tĩnh lại, đột nhiên lại hoảng sợ.

Sau đó, cô từ từ xoay đầu lại.

Cô dùng tay che miệng mình lại, cố gắng nuốt tiếng hát của mình vào, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được đã phát ra một âm thanh trầm buồn.

Cô như không còn sức lực ngồi bệt xuống sàn nhà.

Anh ta đang từ từ tiến gần đến chỗ cô, hơn nữa còn nói nhỏ một câu bên tai cô, câu nói này làm cho Lâm Tứ Nguyệt vốn đã trong trạng thái suy sụp tinh thần, hai mắt trợn lên ngã luôn xuống đất.

Hôm sau là cuối tuần, Bạch Nam Nam phải chạy báo cáo nên tự nhốt mình trong phòng, Lâm Tứ Nguyệt mang máy tính của mình ra ngoài trời bắt đầu tìm kiếm đáp án khắp nơi.

Trước kia, những món đồ cô mua trên mạng đã giao đến, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh có chùa miếu nào linh nghiệm không.

Trước đây, Lâm Tứ Nguyệt luôn là một người theo chủ nghĩa khoa học, nhưng sau những chuyện trong mấy ngày qua, Lâm Tứ Nguyệt quả thật không cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục đổi mình dối người, cho dù thứ ma quỷ tối hôm qua, còn có Hứa Khanh An, cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi!

Chính vào lúc Lâm Tứ Nguyệt đang tìm cách, một trang mạng quen thuộc nhảy ra, Lâm Tứ Nguyệt cố gắng nhớ lại xem, hình như chính là trang mạng lúc trước khi cô ở công ty đã nhìn thấy, nhưng sau đó khi cô tìm lại nhưng không thấy đâu.

Lâm Tứ Nguyệt lập tức mở trang mạng đó ra, trên đó có một số điện thoại, còn có địa chỉ, Lâm Tứ Nguyệt lấy giấy viết ghi lại, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ đi ra ngoài.

Bây giờ, cô không muốn chờ đợi một giây một phút nào nữa.

Thời gian dần trôi qua, cô không muốn tối hôm nay lại bị tên tiểu quỷ chết tiệt kia dọa đến hồn bay phách lạc, hơn nữa cô không thể biết chắc Bạch Nam Nam có thể nhìn thấy bọn họ không, nếu như tối hôm nay Hứa Khanh An xuất hiện, sau đó Bạch Nam Nam lại đang ở nhà...

Lâm Tứ Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng này lập tức không dám suy nghĩ tiếp.

Địa chỉ văn phòng có hơi hẻo lánh, Lâm Tứ Nguyệt không phải chưa từng nghĩ qua trang mạng kia là bọn lừa đảo, nếu một thân một mình đi còn có thể gặp nguy hiểm bị gạt tiền cướp sắc.

Lúc suy nghĩ đến chuyện này, bước chân của Lâm Tứ Nguyệt đã dừng lại, cô kiểm tra địa chỉ trên tay và số nhà bên trên. Khi cô định gõ cửa thì có tiếng chửi truyền ra từ trong nhà.

“Ngươi là tên lừa đảo! Tôi phải đi báo cảnh sát, ngươi còn dám gạt tiền của tôi! Ngươi nhìn xem tôi bây giờ đã biến thành bộ dạng gì!?”

Đó là giọng của một cô gái, cô vừa chửi vừa đi ra, thân hình mập mạp kia còn chỉ thẳng mặt người đàn ông chửi: “Ngươi chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ đưa người đến tháo dỡ chỗ này!”

Trong lòng Lâm Tứ Nguyệt vốn đã bán tín bán nghi, giờ nghe được lời này của người phụ nữ kia, cô lập tức xoay người muốn đi về, nhưng phía sau có giọng nói vang lên: “Này, cô đừng đi chứ!”

Bình thường, người khác khi nghe những lời như vậy có thể sẽ càng bỏ đi nhanh hơn, nhưng con người của Lâm Tứ Nguyệt khi nghe anh ta nói, ngược lại đứng lại thật.

Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đứng đối diện khoảng ba mươi tuổi.

Anh ta mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn có vẻ không thích hợp cho lắm, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng đen, tóc ngắn gọn gàng, trên tay còn cầm một chiếc quạt màu vàng.

“Xin lỗi, tôi tìm nhầm chỗ.” Lâm Tứ Nguyệt vừa nói vừa quay người bỏ đi, nhưng người đàn ông kia đã đuổi theo cô nói: “Không nhầm, không nhầm, tôi nói cho cô biết, chuyện vừa rồi chỉ là một sự hiểu nhầm, cô ta bắt tôi đoán con số xổ số, làm sao tôi có thể biết được chứ? Nên tôi đã sai người đi giúp tôi xem thử, kết quả hắn ta xem nhầm, con số kia phải đến tháng sau mới ra, cho nên cô ta mới bảo muốn tháo bảng hiệu của tôi, thực ra thì đoán mệnh bói toán vốn không phải sở trường của tôi, cô gái, cô là... muốn đến tìm cách đuổi ma đúng không?

Lâm Tứ Nguyệt vốn không để ý đến lời người đàn ông nói, nhưng khi nghe được những lời anh ta vừa nói lúc này, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ta, gật đâu.

Người đàn ông mỉm cười rồi mở cây quạt gấp trên tay ra nói: “Vậy cô xem như tìm đúng người rồi, chúng ta vào trong rồi hãy nói tiếp đi!