Nợ Âm Phải Trả

Chương 5: Hoảng hồn lúc nửa đêm




Lúc nhìn thấy bộ dạng của người trước mặt mình, Lâm Tứ Nguyệt đã hoảng hồn, cả người cô không ngừng lùi lại phía sau, Diêu Tiểu Bối cũng đang nhìn cô, lúc Diêu Tiểu Bối thủ nhếch miệng lên, máu không ngừng chảy xuống từ đầu cô, bằng mắt thường có thể thấy được những móng tay sắc nhọn.

Sau khi nhìn thoáng qua, Lâm Tứ Nguyệt không dám nhìn tiếp nữa, hai tay nắm chặt cánh cửa phía sau lưng, nói: “Chị muốn làm gì? Chị tha cho em đi được không...”

Khi nói câu này, giọng nói Lâm Tứ Nguyệt đã nghẹn ngào, Diêu Tiểu Bối lại giống như không nghe thấy, từng bước từng bước áp sát cô.

“Tôi cũng không muốn ở lại nơi này, tôi cũng muốn đi, tôi không muốn ở lại nơi này...”

Diêu Tiểu Bối vừa nói vừa bước qua chỗ Lâm Tứ Nguyệt, ánh mắt từ từ trở nên dữ tợn, cho dù là một người có tính cách yên tĩnh như Lâm Tứ Nguyệt, lại liên tiếp bị doạ như vậy cũng phải hoảng sợ đến trợn trừng hai mắt rồi ngất xỉu tại chỗ.

Trong hư không, dường như có ai đang gọi tên cô giống như trong mỗi giấc mơ trước kia “Tứ Nguyệt... Tứ Nguyệt...”

Lúc Lâm Tứ Nguyệt mở mắt ra, một cảm giác vô cùng đau đớn từ cánh tay.

Cô cúi đầu thì nhìn thấy cánh tay mình có một vết thương đang chảy máu, giống như có thứ gì đó đã cắn rất mạnh vào.

Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước khi cô hôn mê, chính là gương mặt của Diêu Tiểu Bối đang tiến sát đến mình, còn có một người nữa, chính là...

Lâm Tứ Nguyệt lập tức nhìn xung quanh mình, cô đang ở trong căn nhà thuê, nếu không phải ký ức thực tại kia quá chân thật, cộng với sự đau đớn trên cánh tay, Lâm Tứ Nguyệt gần như lại muốn tự thôi miên bản thân, cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Lâm Tứ Nguyệt đi tìm hộp sơ cứu trong nhà, lúc khử trùng vết thương, cái cảm giác đau đớn kia gần như làm cho Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy da thịt mình giống như bị cắn ra.

Không dễ dàng gì mới bình thường lại, lúc Lâm Tứ Nguyệt đang định dán băng cá nhân lên, lại cảm thấy hình như vết thương bên trên đã lớn hơn vừa rồi một chút.

Biểu cảm trên gương mặt của Lâm Tứ Nguyệt bỗng thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào vết thương rất lâu, sau đó lại cảm thấy hình như là mình bị ảo giác rồi, trong lúc lòng dạ rối bời cô dán miếng băng dán lên rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Trong lúc này, bỗng nhiên Lâm Tứ Nguyệt nhớ ra một chuyện, Hứa Khanh An đâu?

Vào thời khắc cuối cùng, hình như là anh ta cứu mạng mình.

Nghĩ đến đây, Lâm Tứ Nguyệt vừa mới chuẩn bị kéo khăn tắm bên cạnh ra xem thử, lại cảm giác phía sau mình có gì đó không thoải mái.

Vội xoay người lại thì nhìn thấy Hứa Khanh An đang đứng phía sau cô, còn đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cơ thể cô.

Buổi tối đó, sau khi Lâm Tứ Nguyệt hét lên một tiếng chói tại đã đánh liên tục vào người trước mặt, nhưng cơ thể của Hứa Khanh An rõ ràng không giống cô, lúc Lâm Tứ Nguyệt té bổ nhào, anh ta đã kịp ôm lấy cô.

Sau đó, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Không biết tại sao, có thể là vì anh ta vừa mới cứu mạng cô, cho nên trong lòng Lâm Tứ Nguyệt đã bắt đầu không có ý kháng cự lại chàng trai này.

Hứa Khanh An rõ ràng cũng để ý đến điểm này.

Lâm Tứ Nguyệt chỉ hơi thở gấp, nhưng đúng lúc anh ta muốn tiến thêm một bước, Lâm Tứ Nguyệt đã không bị sắc đẹp của chàng trai trước mặt mê hoặc, lập tức đẩy anh ta ra.

Ngày hôm sau khi Lâm Tứ Nguyệt thức dậy, Hứa Khanh An đã không còn ở đó.

Khi Lâm Tứ Nguyệt thay quần áo, đã xé miếng băng dán cá nhân trên cánh tay.

Ngay sau đó, Lâm Tứ Nguyệt có thể khẳng định một chuyện, chính là vết thương đã ngày càng lớn hơn, bên trên vết máu loang lổ, nếu như nhìn kỹ, giống như còn có thể nhìn thấy thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong.

“Hứa Khanh An? Hứa Khanh An?” Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu gọi, nhưng không có ai trả lời cô, Lâm Tứ Nguyệt mới nhớ ra bây giờ là ban ngày, Hứa Khanh An sẽ không xuất hiện.

Lâm Tứ Nguyệt cũng chỉ có thể dán vết thương lại, trước khi đi làm phải đến bệnh viện kiểm tra trước.

Cho dù không phải cuối tuần, nhưng bệnh viện cũng rất đông đúc, Lâm Tứ Nguyệt xem tình hình này chỉ có thể gọi điện đến công ty xin nghỉ phép, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, chờ đến lúc tới lượt cô khám đã gần trưa.

Bởi vì sắp tan làm, nên gương mặt bác sĩ có hơi thiếu kiên nhẫn, liếc nhìn Lâm Tứ Nguyệt trước mặt một cái rồi hỏi “Chuyện gì?”

“Vết thương này của tôi”. Lâm Tứ Nguyệt vén ống tay áo của mình lên, bên trên đó là vết thương chỉ trong buổi sáng đã lan ra xung quanh, lúc này cuối cùng Lâm Tứ Nguyệt đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, cô đưa vết thương của mình cho bác SĨ xem.

Bác sĩ nhìn vết thương của cô, nhăn mày nói: “Cô có phải đã chạm phải thứ gì không?”

Lâm Tứ Nguyệt không thể nào nói mình bị ma cắn được, nói những lời như vậy có thể bác sĩ sẽ bắt cô đến khoa tâm thần khám mất, cho nên Lâm Tứ Nguyệt chỉ có thể trả lời:

“Tôi cũng không biết bị con gì cắn, rất đau, hơn nữa vết thương còn liên tục lan ra”.

“Được rồi, vậy trước tiên hãy thử hai chai thuốc chống viêm xem sao, nếu không có tác dụng, sẽ tiến hành kiểm tra kỹ hơn”. Bác sĩ vừa nói vừa viết một hàng chữ trên giấy, rồi đưa cho Lâm Tứ Nguyệt.

Lâm Tứ Nguyệt mất thời gian cả một ngày ở bệnh viện, sau khi truyền thuốc, tình trạng có vẻ khá hơn một chút, nhưng Lâm Tứ Nguyệt vẫn cảm thấy đau, hơn nữa lúc nhìn vào vết thương đó nó trông rất khủng khiếp, trong lòng Lâm Tứ Nguyệt lúc này đã có chút hoảng sợ.

Buổi tối khi về đến nhà, Lâm Tứ Nguyệt cất tiếng gọi: “Hứa Khanh An? Hứa Khanh An!”

Không có ai trả lời cô.

Ban ngày cũng xem như thôi đi, tại sao ban đêm cũng không có ở đây?

Lẽ nào anh ta đi rồi?

Lâm Tứ Nguyệt lại gọi thêm mấy lần, vẫn không nghe câu trả lời, sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, Lâm Tứ Nguyệt cũng không dám tuỳ ý tắm trong phòng tắm, nếu như trong nhà bạn có một con ma nam có thể xuất hiện bất cứ khi nào, e rằng bạn cũng sẽ bỏ ngay cái ý nghĩ này.

Thêm vào đó, bác sĩ nói không được chạm vào nước, cho nên Lâm Tứ Nguyệt không đi tắm, chỉ uống thuốc xong rồi lên giường đi ngủ, Hứa Khanh An vẫn không xuất hiện, Lâm Tứ Nguyệt chỉ có thể một mình đi ngủ trước.

Ngủ được một lúc, Lâm Tứ Nguyệt dường như nghe thấy một âm thanh, nhưng không phải tiếng gọi quen thuộc Hứa Khanh An gọi cô, mà là một âm thanh giống như tiếng cười nhạo, một âm thanh lanh lảnh giống như tiếng cười của trẻ con, lại mang theo chút cảm giác quỷ dị.

Lâm Tứ Nguyệt cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng mà mí mắt cô lại rất nặng, Lâm Tứ Nguyệt sau khi cố gắng vài lần cuối cùng mới có thể mở mắt ra.

Nhưng chính trong thời khắc mở mắt, Lâm Tứ Nguyệt đã bắt đầu hối hận bản thân tại sao muốn mở mắt ra, bởi vì lúc này “người” bên cạnh cô cũng đang nhìn cô chăm chăm.

Đó là một đứa trẻ khoảng năm tuổi, sau khi nhìn kĩ cô, nó bỗng nhiên cười lên, để lộ ra hàm răng nanh, và bầu không khí âm u lạnh lẽo.

Cổ họng của Lâm Tứ Nguyệt nghẹn lại, sau đó cô vẫn không thể chịu được đã hét lớn một tiếng rồi cả người lăn thẳng từ trên giường xuống đất.

Sau đó, cô bắt đầu chạy ra hướng cửa nhà, cô đi ngủ không có thói quen khóa cửa phòng, lúc vừa mới mở cửa cô lập tức hét lớn một tiếng nữa.