Bác bảo vệ quấn mình trong chiếc áo phao dài màu xanh lá đậm ngồi trước lò sưởi ủ ấm trong phòng bảo vệ, Ninh Thư ôm chồng đề thi dày mà Lý Phong Kình đưa cho bước ra cửa lớn của trường, sắp nghỉ đông rồi nên sân trường nom thật tiêu điều, không còn sự ồn ã như mọi khi.
Cậu đứng suốt một lúc trước cổng trường, sau đó mới chầm chậm đi về phía trước.
Cách đó không xa có chiếc xe màu trắng đang đậu, trên lề của con đường cái rộng mở trông nó có vẻ hiu quạnh, một người đàn ông mặc bộ com-lê màu gỉ sét đứng đó, tựa người lên cửa xe, trên tay là điếu thuốc lá đang hút dở.
Ninh Thư không chắc lắm người đàn ông này có phải cố ý đứng đây chờ cậu hay không, vốn định vòng đường khác đi, nhưng phát hiện đây là đường duy nhất phải qua nếu muốn về nhà.
Đợi cậu đi gần tới rồi thì người đàn ông nọ mới quay đầu lại, nhìn cậu cười và nói: “Tôi nghe Tiểu Không và Tiểu Dương bảo ba người học chung một trường, đúng lúc đi ngang qua nên lại thử vận may xem sao.”
Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, mang theo sự chín chắn và hàm hậu đặc trưng của lứa tuổi trung niên, Ninh Thư hơi thất thần, bởi vì Lý Nghiêm Hi cũng đã từng nói giống hệt như vậy.
“Quan tiên sinh tìm tôi có việc gì sao?” Bàn tay đang ôm xấp đề thi của Ninh Thư hơi siết chặt lại, nhẹ giọng hỏi đối phương.
Quan Hạo nhìn gương mặt cậu, trong mắt dấy lên ý vị sâu xa, bèn cười bảo: “Tiểu Không và Tiểu Dương thật ra vẫn luôn không có bạn bè gì, tôi rất lo lắng đoạn thời gian trẻ tuổi này của chúng nó sẽ xảy ra sai lầm, cũng may hai đứa nó quen biết em, em lại đồng ý làm bạn với hai đứa, tôi rất biết ơn.”
Ninh Thư không ngờ là anh ta lại đột nhiên xúc động như vậy, sửng sốt một hồi mới đáp lời anh ta: “Tôi cũng rất vui vì quen biết bọn họ mà.”
Tinh Không, Tinh Dương quả thật là hai đứa trẻ được nuông chiều đến lớn, trước mặt người khác mặc dù quang vinh, thế nhưng những u tối phía sau thì có mấy ai có thể hiểu được, nghĩ đến đây cậu không khỏi cảm thấy man mác buồn thay cho hai cậu thiếu niên ấy.
Hai người như vậy, dù vẫn còn nhỏ tuổi, cũng đã bị buộc phải chín chắn lên, và nhiều nỗi đắn đo vượt quá số tuổi của họ.
“Tôi nghĩ Tiểu Dương, Tiểu Không nếu nghe được lời này của em hẳn là sẽ rất vui vẻ.” Quan Hạo nói rồi nhấc chân đi về phía cậu, hỏi: “Em rảnh chứ? Cùng tôi ăn một bữa nào.”
Ninh Thư khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Quan tiên sinh vì sao phải mời tôi ăn cơm?” Cậu với Quan Hạo không quen chẳng thân, nhiều nhất chỉ coi như đã gặp nhau hai lần, hơn nữa, đối với chuyện anh ta mới gặp cậu lần đầu thôi đã có thể gọi chính xác tên mình, cậu để ý cực kì.
Người này, quá kín đáo, cậu nhìn không thấu.
“Làm anh trai của Tiểu Không, Tiểu Dương, tôi muốn cám ơn em đã bằng lòng làm bạn với hai đứa nhà tôi, lý do này còn chưa đủ sao?” Bị cậu từ chối, Quan Hạo cũng không phật ý như cậu tưởng, ngược lại còn cười hỏi cậu.
Ninh Thư mím môi, định từ chối thêm lần nữa, thình lình nghe anh ta cảm thán, “Ninh Thư, em rất giống mẹ mình, mỗi khi cô ấy muốn từ chối ai đó đều sẽ bày ra vẻ mặt như em lúc này.” Trong giọng nói của Quan Hạo lộ ra sự hồi tưởng và nỗi hoài niệm, tựa như muốn cố gắng níu giữ những gì mà thời gian mang đi, ngữ điệu chợt chất chứa nhiều hơn chút gì đó phiền muộn.
Từ “mẹ” này quá mức xa lạ đối với cậu.
Những lần nhớ về người phụ nữ này, cậu chỉ còn nhớ được gương mặt mơ hồ cùng với kiểu trang điểm nhẹ và tao nhã của bà.
Một người đã vứt bỏ cha con họ, không nên chiếm lấy bất cứ vị trí nhỏ nhoi nào trong ký ức cậu.
Thế nên cậu vẫn luôn cố gắng lảng tránh tiếng gọi này, giờ lại bị người khác nhắc tới, còn là một người chỉ tính là người lạ không thân.
“Ông quen bà ấy sao?” Não bộ vẫn chưa phản ứng kịp thì miệng đã bật thốt ra rồi.
Quan Hạo cười nhìn cậu, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười, “Chúng tôi là bạn thời đại học.”
Đối với chuyện anh ta chỉ dùng một câu đơn giản để đáp lại câu hỏi của mình, trong lòng Ninh Thư có chút không vui, cậu nắm chặt xấp đề thi trong tay, nói: “Quan tiên sinh, giờ không còn sớm nữa, tôi phải về ôn bài, xin phép đi trước.”
Cậu nói xong là xoay người đi luôn, trong lòng dấy lên sự chán ghét không quá rõ rệt.
Là ghét.
Vì người này quen biết người được gọi là “mẹ” cậu, vì khoảnh khắc anh ta nhắc đến bà ấy sẽ để lộ ra nét mặt giống hệt như cha, đó là nỗi buồn bã vì mất đi cùng với tiếc nuối vì không còn quay đầu lại được.
Thứ cảm xúc đó khiến cho cõi lòng bình tĩnh của cậu gợn sóng nhấp nhô, cậu không hận bà ta, cậu tự nói với mình như vậy.
Thế nhưng từ tận đáy lòng vẫn có thanh âm đang nói rằng, cậu hận!
Hận sự nhẫn tâm, hận sự tuyệt tình của bà ấy, hận bà ấy vứt bỏ cha như vứt đi một mảnh chiếu rách, hận bà ấy khiến thời thơ ấu của mình không còn nguyên vẹn.
Dù vậy, cậu vẫn chưa bao giờ biểu hiện ra dù chỉ nửa chữ hận đó.
Cậu không muốn thấy cha mình khổ sở, không muốn bản thân phải sống trong nỗi đau đớn vì mất đi mẹ mình.
“Ninh Thư.” Tiếng Quan Hạo vang lên sau lưng, Ninh Thư buộc phải dừng lại, nhưng không quay đầu.
Sau đó, Quan Hạo lặng im vài giây, đoạn chậm rãi nói: “Kì thi đại học sắp đến gần rồi, ôn tập cho tốt nhé.”
“Cám ơn.” Ninh Thư bỏ lại câu cám ơn rồi đi thẳng một mạch, nhiệt độ vào đông luôn rét lạnh, tay cậu ôm đồ lộ ra ngoài suốt cả thời gian dài, lúc này đã đỏ hết cả lên. Lúc về tới nhà thì cửa vẫn còn đóng, cha phải tới tối mới về đây.
Cậu đứng trong khoảnh sân trống trải tịch liêu dõi mắt trên cánh cửa đóng im lìm, gốc anh đào nơi góc vườn đã rụng hết lá, lẻ loi đứng yên đấy, hệt như đứa trẻ vị người bỏ rơi.
Cậu nhớ rõ, lúc trước khi người phụ nữ ấy vẫn chưa đi mất, trong vườn trồng rất nhiều hoa, từng đóa từng đóa lớn, đỏ tựa màu máu, chiếm hẳn hai phần ba góc vườn, cha mặc dù không thích, nhưng vì bà ấy thích nên ông cũng không nói gì, ngược lại còn cười giúp cây xới đất bón hoa.
Một ngày nọ, tất cả số hoa này đều chết sạch chỉ trong một đêm.
Rễ cây rời đi mảnh đất màu mỡ, thì chỉ còn một con đường chết.
Cậu thấy cha mình cầm xẻng ngồi xổm bên cạnh xác hoa, hai bàn tay đã dính đầy bùn đất ôm lấy mặt mình, bật khóc như một đứa trẻ, nước mắt tràn ra từ kẽ tay của ông, rơi xuống những cánh hoa dưới nền đất chiết xạ luồng ánh sáng rực rỡ, thứ ánh sáng này quá chói mắt, vụng trộm phủ lên đó một tầng màu sắc tuyệt vọng.
Đấy là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cha khóc, ông khóc trong cùng cực nỗi bi ai, khóc đến tan nát cõi lòng, tựa như đã mất đi điều quan trọng nhất cuộc đời mình, đau tới ngay cả ánh mắt cũng mất đi nét sáng rọi của ngày nào.
Kế tiếp, cuộc sống của cha con họ xảy ra sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Kế tiếp, cha không còn nói về mẹ nữa dẫu chỉ đôi câu vài lời.
Lại kế tiếp, cậu cũng đã quên, rằng trên đời này, mình còn một người mẹ.
Từ sau lưng, một nguồn nhiệt cơ thể bỗng dưng áp sát vào người khiến cậu giật mình kéo lại suy nghĩ đã trôi đi xa, cậu không quay lại, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Hình như chúng ta mới tách ra chưa được bao lâu mà nhỉ?”
Người phía sau nghe vậy bật cười, tiếng cười chuyển động nơi cổ họng biến thành những nốt nhạc hết sức êm tai, vòng tay ngay eo hơi hơi siết lại, cả hai cơ thể càng thêm dính sát vào nhau, “Cứ cảm thấy không yên lòng được, nên đến gặp em.”
Ở một góc mà anh không nhìn thấy, Ninh Thư khẽ nhướng mày, nhẹ giọng chất vấn: “Tính thời gian cũng thật chuẩn, chẳng lẽ anh còn biết đoán quẻ? Biết được em tới trường không đầy một tiếng sẽ về nhà?”
Người đàn ông sau lưng chôn mặt trong hõm cổ của cậu, hơi thở phả lên lớp da thịt nóng bỏng hệt như có ngọn thửa thiêu đốt, anh linh hoạt chuyển đề tài, “Vừa rồi em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Ninh Thư hơi khựng lại, chăm chú nhìn gốc anh đào trụi lá kia, giọng cậu khẽ khàng: “Em nghĩ tới ba, ông từng yêu sâu sắc một người phụ nữ, nhưng rồi người phụ nữ đó đã phụ lòng ông.”
Ngay tiếp theo đó, Lý Nghiêm Hi buông lỏng vòng tay, xoay người yêu lại đối mặt mình, “Người phụ nữ đó, là mẹ em đúng không?”
Ninh Thư nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Đây là đoạn quá khứ cậu không bao giờ muốn kể ra, nhưng đối mặt Lý Nghiêm Hi cậu cũng không muốn giấu giếm anh.
“Em hận bà ấy không?” Lý Nghiêm Hi ngắm gương mặt cậu, nhẹ giọng đặt câu hỏi.
Ninh Thư khá sửng sốt, đoạn chậm rãi trả lời anh: “Dĩ nhiên là hận, nhưng mà hận thì có ích gì, bà ấy cũng đã đi mất rồi, đi xa như vậy, đến độ cha con em một lần cũng không còn tình cờ gặp phải, hơn nữa, đời người dài lắm, em không có nhiều thời gian và sức lực để đi hận ba ấy. Mà ba em, em nghĩ đến giờ vẫn luôn yêu bà ấy, sao có thể hận được đây?”
Nghe vậy, Lý Nghiêm Hi ôm lấy cậu thiếu niên với vẻ mặt ảm đạm vào lòng mình, vòng tay theo đó buộc chặt.
Ninh Thư để mình tùy ý dựa vào lồng ngực ấm áp của đối phương, cậu chầm chậm nâng hai tay lên quấn quanh vòng eo gọn của người yêu.
“Cái di động đó là của trưởng phòng Phương.” Lâu thật lâu sau, tiếng cậu nhẹ nhàng vang lên từ trong lồng ngực của anh.
Anh cười, cọ mũi lên mái tóc cậu, “Là em thắng được, dĩ nhiên là cho em.”
Ninh Thư chỉ cười, Phương Hiểu Nhàn có nói một câu rất đúng, người này quả thật có âm mưu lâu rồi, biết mình sẽ không tự dưng nhận quà của anh ấy, nên mới nghĩ ra trò cá cược như vậy, mọi chuyện thoạt nhìn rất hợp lý, giờ nghĩ lại, chắc chỉ có mỗi mình không biết gì, nói không chừng đám người Phương Hiểu Nhàn là bị Lý Nghiêm Hi kéo tới diễn trò chung.
Bất kể ra sao thì, cậu cũng không giận hờn gì, vì sự cẩn thận đó chu đáo tới từng chi tiết nhỏ, khiến cậu không cách nào từ chối cho được.
Hai người chẳng ai lên tiếng nữa, trong không khí khô hanh ấy là sự yên ả, an bình; anh và cậu ôm nhau, phía sau họ là khung cảnh hieu quanh cùng không trung có phần tôi tối, ấy vậy mà trong không khí vẫn lan tỏa một luồng hương vị ngọt ngào phảng phất.
Tới gần giữa trưa, Lý Nghiêm Hi đề nghị ra ngoài ăn, Ninh Thư giữ anh lại, cười bảo: “Ra ngoài ăn mắc lại không vệ sinh, mình nấu ở nhà ăn đi.”
Lý Nghiêm Hi vì một câu “ở nhà” kia của Ninh Thư mà vui vẻ cực kì, đương nhiên là đồng ý ngay.
Ninh Thư khóa cửa lại, đi cùng Lý Nghiêm Hi tới khu chợ gần đó nhất, trên đường gặp phải vài người quen, tất cả họ đều hết sức tò mò về người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đi cạnh cậu, Ninh Thư mỉm cười nhè nhẹ nhìn sang Lý Nghiêm Hi đang ôn hòa chào lại từng người, đợi đến khi cả hai tới được chợ đã là chuyện của mười mấy phút sau.
“Họ đều là hàng xóm, rất ít trông thấy người giống như anh xuất hiện ở đây, nên có hơi niềm nở một chút, anh đừng trách gì họ.” Ninh Thư vừa cầm một trái cà chua trên quầy lên ngó ngó vừa giải thích với người bên cạnh.
Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, cười bảo: “Họ là hàng xóm của em, dĩ nhiên là phải đối xử cho khéo.”
Cậu nghe xong liền quay sang nhìn anh, “Khu mà em ở năm sau sẽ đập đi để xây lại nhà mới.” An Nhiên bảo sau Tết sẽ bắt đầu thi công, cha con cậu sẽ không ở đây lâu thêm.
“Vậy à?” Lý Nghiêm Hi dường như cũng chẳng mấy nhiệt tình với vấn đề này, chỉ hỏi cậu: “Vậy em muốn chuyển đi không?”
Ninh Thư không biết phải nói sao cho rõ cảm xúc trong lòng mình ngay hiện giờ, nơi này dù chứa đựng hết thảy hồi ức của cậu, lại chẳng mấy cái là vui vẻ, ấy thế nhưng cha thì quá mức hoài niệm nó, bởi vì đây là nơi mẹ cậu đã từng dừng chân lại.
“Em cũng không biết nữa, ba nói sẽ chuyển đi, em và ông cũng đã ký hợp đồng với phía nhà nước rồi.” Ninh Thư khom người, bỏ những trái cà chua mình chọn vào túi ni-lông, đưa cho bác chủ quầy cân, lúc trả tiền Lý Nghiêm Hi đưa tờ tiền quá lớn, vẻ mặt bác gái khó xử, bèn nói với cậu: “Không có tiền lẻ sao, con đưa bác tiền lẻ đi.”
Ninh Thư bật cười lấy lại tờ tiền đưa cho Lý Nghiêm Hi, sau đó mới lấy mớ tiền lẻ đã chuẩn bị sẵn đưa cho người bán.