Ăn xong bữa sáng rồi mà Cố Thanh vẫn không thấy đâu, Ninh Thư khá tò mò, “Cố Thanh không về chung với chúng ta sao?”
Lý Nghiêm Hi dõi mắt ngoài khung cảnh xa xa, cười trả lời cậu: “Cậu ta có việc đột xuất, nên đi trước rồi.”
Ninh Thư à một tiếng rồi thôi, chuyện Cố Thanh về trước khiến cậu có chút thấp thỏm không yên, không giải thích được tại vì sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới những lời Cố Thanh nói với cậu chiều hôm qua, rằng nếu cậu cứ khăng khăng muốn ở cạnh Lý Nghiêm Hi thì tương lai sẽ phải hối hận.
Có lẽ anh ta nói đúng, nếu cậu và Lý Nghiêm Hi thật sự yêu nhau, con đường phía trước sẽ nhấp nhô và gian nan hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng, nhưng nếu cứ vậy mà buông tay người ấy, bảo cậu làm sao cam lòng?
Quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, phát hiện ra đối phương cũng đang nhìn mình chăm chú bằng đôi mắt ngập tràn nỗi dịu dàng ấy.
Không rõ vì đâu, Ninh Thư bỗng đỏ ửng cả mặt, gần như là bối rối dời tầm mắt.
Đáy mắt vị tổng tài trẻ tuổi tức khắc loan dài một vệt cười sáng rực, môi mỏng khẽ cong, vào lúc tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện, nụ cười ấy nhẹ nhàng mà nồng đượm tình yêu.
Cảnh Phong lái một chiếc Roadster chỉ có hai ghế ngồi, thế nên chỉ có thể chở được một mình Lý Phượng Linh, mà Liễu Nhan lại ra vẻ muốn ngồi cùng xe với Phương Hiểu Nhàn, cuối cùng còn lại mỗi Lý Nghiêm Hi và Ninh Thư.
Ninh Thư thấy Liễu Nhan và Phương Hiểu Nhàn ngồi lên chiếc việt dã màu trắng, mà Cảnh Phong thì đã chở Lý Phượng Linh đi mất hút từ đời nào, Lý Nghiêm Hi xoa đầu cậu, mở cửa xe ngay bên phía mình, “Lên xe đi.”
Ninh Thư không nói gì, ngoan ngoãn ngồi lên.
Hôm lên núi cậu ngủ suốt cả đường đi, giờ mới chín giờ sáng, cậu rất tỉnh táo, tầm mắt vẫn luôn dừng bên ngoài cửa xe, thoạt thì nhìn chẳng ra cậu thích những khung cảnh liên tục bị đẩy về sau kia ra sao, chỉ biết là cậu mãi chẳng quay đầu nhìn về người đang lái xe bên cảnh dù chỉ một lần liếc mắt.
Đường trên quốc lộ Bàn Sơn quanh co khúc khuỷu, bàn tay nắm vô-lăng của Lý Nghiêm Hi chưa hề buông ra lần nào, xe chạy ước chừng nửa giờ là đã có thể thấy được những cây đại thụ rợp trời bên ngoài cửa kính, dù đang giữa trời đông giá rét thì cũng vẫn còn vài gốc cây không biết tên cành lá sum xuê, vô số lá cây hắt bóng lên lớp kính xe, nhìn đến là vui mắt, ánh mặt trời cũng theo đó rọi xuống gương mặt trầm tĩnh của cậu thiếu niên ấy, nom thật xinh đẹp.
Trong khoảnh khắc an tĩnh tốt đẹp này, Ninh Thư bất thình lình đặt câu hỏi: “Lý Nghiêm Hi, anh đã có vợ hay bạn gái gì chưa?”
Lý Nghiêm Hi sửng sốt, đoạn cười trả lời cậu: “Chưa.”
“Còn bạn trai?”
Anh nhướn mày, “Cũng không.”
“Vậy thì, anh cảm thấy tôi đủ tiêu chuẩn chứ?” Tiếng nói của thiếu niên nghe vào tai thì thản nhiên thậm chí là bình tĩnh như vậy, nhưng lẫn trong đó vẫn có sự hồi hộp và thấp thỏm không quá rõ ràng.
Ô-tô đang chạy đột ngột dừng lại, tiếng thắng gấp rít lên từng tiếng rung trời.
Sự yên tĩnh tràn khắp không gian xe, người trước vô-lăng cau lại đôi mày nam tính, mắt chăm chú vào cậu thiếu niên vừa đặt câu hỏi, lâu thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Ninh Thư, em có biết mình đang nói gì không?”
Ninh Thư gật đầu một cách nghiêm túc, tiếng cậu vang lên không nhanh không chậm: “Tôi rất tỉnh táo.”
Nghe vậy, trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh lướt qua một tia sáng ngời, rồi nhanh chóng biến mất dưới đáy hồ sâu tăm tối kia, môi mỏng khẽ mở, “Tôi hi vọng em ý thức rõ được em đang làm gì, tôi không muốn em sẽ hối hận về sau.”
Ninh Thư quay sang nhìn anh, khóe miệng bỗng nhiên cong lên một nụ cười thật đẹp mắt.
Hai tay cậu chậm rãi cởi bỏ dây an toàn mà người đàn ông bên cạnh vừa mới thắt cho cậu cách đó không lâu, nhanh như chơp chuyển người qua ngồi thẳng lên đùi anh, mắt cậu trong veo lại sáng ngời, ý cười đong đầy trong đó rực rỡ hệt như pháo hoa trên bầu trời đêm, thanh âm êm tai vô cùng: “Em đang làm chuyện mà đêm qua anh đã làm với em.”
Trên gương mặt tuấn tú của người đối diện hiện lên một vệt bối rối, mãi một lúc sau mới khẽ giọng: “Tối hôm qua em không ngủ? Vậy có biết giờ mình đang chơi với lửa không?”
Cậu trai ngồi trên đùi anh vẫn luôn cười, cặp mắt cong thành vầng trăng khuyết xinh đẹp, trong cái nhìn bức thiết của người trước mặt, chậm rãi lên tiếng: “Lý Nghiêm Hi, kỳ thật anh thích em, đúng không?”
Nếu không thích, người đàn ông này cần gì phải săn sóc cậu dịu dàng như vậy, chuyện gì cũng thay cậu suy nghĩ, lại chu đáo, nếu không phải tối qua cậu đột ngột giật mình tỉnh giấc, có lẽ bản thân còn phải rối rắm thật lâu. Thế thì cậu và người đàn ông này không biết còn phải lãng phí thêm bao nhiêu thời gian nữa? Vậy nên nếu đã hiểu ra, để tránh lãng phí cuộc đời có lại được này một cách vô ích, giá nào cậu cũng phải mạnh tay đánh cược.
Đối phương không nói gì mà bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên ngồi trên nười mình, gương mặt thanh tú ấy rạng ngời tươi cười, tựa như ánh mặt trời ngày hè – xinh đẹp khiến người lóa mắt, hai cánh môi đỏ phớt hé ra hợp lại, toát lên sự hấp dẫn không gì sánh bằng.
“Ninh Thư, anh thật ra có thể đợi đến khi em trưởng thành, cho nên em không cần nhận lời anh gấp gáp như vậy.” Vị tổng tài tuấn tú từ tốn nói với cậu với chất giọng trầm thấp lại từ tính, lúc anh nói chuyện ánh mắt luôn dừng lại trên người chàng trai đối diện mình, hệt như muốn cât giữ tất cả mọi biểu hiện trên gương mặt thanh tú của cậu ấy, không để sót lại dù chỉ mảy may.
Ninh Thư sửng sốt, Lý Nghiêm Hi bảo rằng vẫn sẽ luôn chờ đến khi cậu trưởng thành, nhưng kỳ hạn của sự “trưởng thành” mà anh nói là bao lâu?
Là đến mười tám hay hai mươi tuổi, hoặc là phải đến khi bản thân cậu chính thức tự đứng được trên đôi chân mình?
Chờ đợi lúc nào cũng là một quá trình quá mức dài lâu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nếu tối qua cậu không chợt tỉnh giấc, nếu cậu không bất ngờ phát hiện ra Lý Nghiêm Hi đang trộm hôn mình, không nhận ra được mình lại khát khao sự đụng chạm của anh đến nhường ấy, vậy thì, người đàn ông trước mặt mình đây muốn chuẩn bị dùng bao nhiêu thời gian lẫn sinh lực để chờ cậu quay đầu lại?
“Anh không cần phải chờ, vì em đã trưởng thành rồi.” Từng lời từng lời êm ái tuôn ra từ đôi môi khẽ mở của Ninh Thư, trong không gian xe yên lặng dâng lên cơn sóng trào mãnh liệt.
Người đàn ông ấy không do dự nữa, bàn tay to lớn nhẹ nhàng mà không mất sự bá đạo kéo đầu cậu xuống, rướn người hôn lên.
Đôi môi hai người cuốn lấy nhau, quấn quýt, triền miên, quyện hẳn trong sự đam mê.
Ninh Thư chưa hôn ai bao giờ, thế nên cậu không hề biết thì ra hôn có thể khiến người ta cảm thấy sung sướng cả thế xác tới linh hồn như thế này. Ninh Thư vụng về hôn đáp trả lại chàng giám đốc đẹp trai, trẻ tuổi trước mặt; môi cậu mơn man trên bờ môi nóng rực của đối phương, còn chưa kịp chiếm đất thì người ấy đã thình lình luồn tai ra sau gáy đè chặt cậu xuống môi mình, khoảng cách giữa họ mỗi lúc một gần hơn nữa, gần đến độ hai cơ thể hầu như dính sát vào nhau, không khí trong xe thoáng chốc trở nên nóng cháy lại mờ ám, Ninh Thư dần dần cảm thấy khó thở, cậu tránh né muốn được hô hấp nhiều không khí hơn, ấy vậy mà đối phương chẳng cho cậu cơ hội trốn đi, chiếc lưỡi hư hỏng càng luồn sâu vào, đến thẳng nơi sâu nhất trong khoang miệng.
Hai tay cậu trai trẻ hơn nắm chặt lấy bờ vai rộng lớn của người đối diện, bởi vụ nụ hôn quá nồng nhiệt mà vô thức siết chặt ngón tay, đến độ áo trên người anh nhăn nhúm hết lại, mà anh thì hệt như ăn mãi không no, lôi kéo cậu chìm trong cơn sóng tình mãnh liệt.
Trong người dần dần nóng ran cả lên, gấp gáp muốn tìm lối thoát ra ngoài, hai chân Ninh Thư tách ra hai bên đùi Lý Nghiêm Hi, nơi riêng tư nhất của cả hai khi cố ý lúc vô tình cạ vào liên tục, khiến cậu phát hiện rõ được sự biến hóa của đối phương, cả người bỗng chốc trở nên cứng đờ, không dám động đậy gì nữa. Trong lòng thầm than không ngớt, mới nãy đầu óc nóng lên cứ vậy liều lĩnh ngồi hẳn lên người anh, giờ mà bò xuống chả biết có bị ánh mắt đối phương tử hình ngay tại chỗ không đây.
Đều là đàn ông với nhau, cậu hiểu rõ nỗi khó chịu khi lửa ham muốn không được thỏa mãn, thế nhưng, nếu Lý Nghiêm Hi mà lỡ không khống chế được, vậy chẳng lẽ bọn họ phải… trong này sao?
Cậu không có cơ hội nghĩ tiếp về vấn đề đó, bởi vì người nọ đã thình lình buông cậu ra.
Sợi chỉ trong suốt dây dưa giữa hai bờ môi, không duyên cớ lại dấy lên luồng hơi thở dâm loạn, Ninh Thư đỏ bừng cả mặt, tiến không được lùi cũng chả xong, cái sự gan dạ vì đoán rõ được tình cảm của Lý Nghiêm Hi khi nãy giờ phút này toàn bộ lủi về trong vỏ ốc hết.
Người nọ ngắm gương mặt người yêu đỏ ửng hết rồi, tới cả hai bên tai cũng không may mắn tránh được, khẽ bật cười, tay xoa một bên má cậu, giọng anh vừa trầm vừa khàn, nhưng vẫn cứ mềm mại như trước: “Ninh Thư, em thật sự hiểu rõ rồi chứ?”
Giọng anh tuy vẫn bình thường như mọi khi, ấy thế mà Ninh Thư vẫn có thể nghe ra được sự do dự, không chắc chắn lẫn với chút gì đó “khó thể tin được” như có như không trong đó, như thể người này đã đứng ở đây từ lâu lắm rồi, luôn chờ một ngày cậu quay người lại, và mong một câu trả lời từ cậu.
Trong lòng như bị ai siết đến phát đau, vẫn giữ tư thế ngồi trên đùi anh – cậu cúi người xuống, ôm cổ đối phương thật chặt, khẽ giọng mà rằng: “Em đó giờ mới biết, tổng giám đốc của Thiên Dương ấy vậy mà không tự tin thế này.”
Anh đưa tay ôm lầy cậu vào lòng, tựa cằm trên bờ vai mảnh khảnh của người yêu, mãi một hồi lâu sau mới bảo: “Anh chỉ muốn cho em một cơ hội chạy trốn, em đã không cần, vậy thì chuẩn bị cho tốt việc sau này phải vĩnh viễn cùng một chỗ với anh đi.”
Ninh Thư ngạc nhiên trừng to đôi mắt, lời anh nói như vẫn còn quanh quẩn mãi bên tai cậu.
Mới rồi, hình như đã nghe được lời gì quan trọng lắm đây.
Mãi mãi ư, cậu vẫn nghĩ, nếu cậu có thể ở bên anh, cùng lắm chỉ có thể đấu tranh với đoạn thời gian ngắn ngủi, làm gì dám nghĩ tới, người này ấy vậy mà đã cho cậu nỗi ước vọng mà chỉ nghĩ thôi cậu cũng không dám nghĩ kia.
Lâu thật lâu sau, thiếu niên mới mạnh mẽ gật đầu, “Được.” Câu trả lời kiên định vào buổi sớm mai nghe thật quá êm tai, anh cười ôm càng chặt cơ thể trong lòng mình, tình yêu nồng nàn đong đầy ánh mắt.
Vài tiếng sau, xe đậu trước cửa nhà Ninh Thư, cậu cởi dây àn toàn chuẩn bị xuống xe, thình lình bị người nào đó ghì lại cổ tay, tiếp đó nghiêng người hôn lên môi cậu.
Sau khi xác lập quan hệ, hai người họ trông chẳng khác chi đôi cá
Gourami, không muốn rời nhau dù chỉ một phút, nụ hôn vừa kết thúc, Ninh Thư đỏ mặt thở dốc rồi ngã hẳn vào lòng Lý Nghiêm Hi, nghe anh nói chuyện: “Đợi anh rút ra chút thời gian sẽ nói chuyện với ba mẹ, báo với họ năm nay anh không qua đó ăn Tết cùng họ.”
(Cá Gourami: tên đầy đủ Kissing Gourami aka kissing fish, tự hiểu nhoa:”>)Ninh Thư hoảng hồn, vùng vẫy ngồi thẳng dậy, “Ba mẹ anh lâu rồi không gặp được anh nhất định sẽ rất nhớ, anh nên đi đi, này vốn là hành trình đặt sẵn mà.”
Lý Nghiêm Hi vuốt ve mái tóc mềm mại của người yêu, cười bảo: “Để Phượng Linh qua đó ăn Tết với họ là được, huống chi còn có anh hai nữa.”
“Thật không cần mà.” Ninh Thư kiên trì, “Em với ba hai người ăn Tết cũng có gì đâu, dù sao nhiều năm qua cũng luôn là như vậy, anh thật sự đừng lo cho em làm gì.”
Lý Nghiêm Hi chỉ nhìn cậu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy tràn đầy yêu thương, giọng anh – trong không gian khép kín của xe – mê hoặc đến khác thường, “Ninh Thư, trước mặt anh không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em có thể thử yếu đuối và thử tin anh một lần.”
Ninh Thư nghẹn một hơi nơi cổ họng, trong lòng bỗng nhiên buồn đến hoảng.
Cậu thật ra vẫn luôn là một kẻ yếu đuối, nhưng rồi khó hiểu sao vẫn cứ tiếp tục sống sót, cho dù đã mất đi người thân quan trọng nhất trên đời, vẫn phải sống hèn mọn tựa con kiến, nếu không phải trận tuyết lớn kia, cậu có lẽ vẫn phải sống một cuộc sống rẻ mạt không chút ý nghĩa tại một nơi nào đó ở Bắc Kinh. Cậu sẽ không gặp được người đàn ông này, sẽ không thể nghe được anh nói với cậu một câu, Ninh Thư, trước mặt anh em không cần tỏ ra mạnh mẽ.
Hết thảy của hết thảy, hệt như được ai đấy sắp xếp sẵn cả rồi, sau đó tiến hành đâu vào đấy.
Mãi mà cậu không nói gì, Lý Nghiêm Hi rướn người lên nhìn thẳng vào mắt cậu, nở một nụ cười thật đẹp mắt: “Em chỉ cần tin vào anh, thế là được.”
Ninh Thư gật nhẹ đầu, có được câu trả lời của cậu, anh cười cúi xuống đặt lên mắt cậu một nụ hôn – nụ hôn ấy thật cẩn thận, như thể anh đang xem cậu là thủy tinh dễ vỡ, hơi bất cẩn chút thôi sẽ nát tan thành trăm mảnh nhỏ, cậu chưa từng được ai đó tỉ mỉ che chở thế này, khoảnh khắc ấy, sự cảm động trong căn bản không cách nào có thể diễn tả bằng lời.
Cậu chỉ thầm muốn ôm chặt người tên Lý Nghiêm Hi trước mắt, vĩnh viễn luôn ôm như vậy không buông tay.
Hai người lại quấn quýt thêm một lúc rồi Lý Nghiêm Hi mới thả cậu xuống xe, trước khi cậu bước xuống còn cố ý dặn dò, “Đừng đi làm thêm nữa, ở nhà ôn tập cho thật tốt.”
Ninh Thư nghe lời gật đầu đồng ý, sau đó bước từng bước cẩn thận vào trong sân nhà.
Giờ này cha vẫn còn đang làm, nhìn cánh cửa nhà đóng chặt, Ninh Thư vô thức thở phào nhẹ nhõm, vào nhà thay bộ đồ rồi mới ôm sách đi học, Lý Phong Kình vừa thấy cậu, trên mặt lập tức nở nụ cười, “Ninh Thư, hôm qua Lý Nghiêm Hi đưa em đi đâu chơi đấy?”
Ninh Thư mân môi vốn không muốn trả lời, chợt nhớ tới Lý Phong Kình là chú sáu của Lý Nghiêm Hi, mới đáp: “Khách sạn trên núi ạ.”
“Ồ….” Âm cuối bị cố ý kéo dài vào tai Ninh Thư phút chốc trở thành ma âm, cậu thật sự rất muốn nện luôn cuốn sách lên đầu hiệu trưởng cho rồi, mà phải ép mình nhịn xuống, cậu và Lý Nghiêm Hi mới xác định quan hệ mấy tiếng trước thôi, cậu không tin Lý Phong Kình lại nghe được tiếng gió nhanh như vậy.
Thấy Ninh Thư căn bản thờ ơ với mình, Lý Phong Kình ngả người ra ghế, cất giọng thờ ơ: “Đúng rồi, hình như vợ chưa cưới của Nghiêm Hi sắp về rồi thì phải.”
Tay cầm bút của Ninh Thư thình lình run lên, tầm mắt dừng trên bài thi phút chốc mất đi tiêu cự.
Lý Nghiêm Hi vậy mà lại có vợ chưa cưới.
Lý Phong Kình bắt phát hiện vẻ mặt Ninh Thư đột nhiên trở nên rất khó coi, vội cười làm hòa: “Thật ra thì gọi vợ chưa cưới cũng có hơi miễn cưỡng, chẳng qua là trò nhảm nhí của người lớn trong nhà thôi, Nghiêm Hi với nhà gái cũng không để ý tới, em cũng đừng để trong lòng.”
Trò nhảm nhí của người lớn?
Theo như tính cách của Lý Nghiêm Hi, nếu anh ấy không thích thì sớm đã dứt khoát từ chối, vậy mà tới giờ cụm từ “vợ chưa cưới” trên danh nghĩa này vẫn còn tồn tại, chứng tỏ…
“Hiệu trưởng, Đường tiên sinh có tới không?” Cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị hiệu tưởng vẫn còn đang ngồi trên ghế chăm chăm nhìn mình kia.
Lý Phong Kình sửng sốt, lập tức trả lời: “Anh ta tới đây làm gì? Bộ không có chuyện gì làm chắc?” (*)
“Em cảm thấy, Đường tiên sinh hẳn là nên nhốt thầy trong nhà, vĩnh viễn đừng bao giờ thả ra thì tốt hơn.” Vẻ mặt thiếu niên khi nói câu này nghiêm túc dữ dội, trông y hệt đang bàn bạc chuyện gì đó lớn lao lắm lắm, Lý Phong Kình nghe xong chỉ cảm thấy khóe môi mình vô thức run lên từng đợt.
“Hiệu trưởng, chúng ta có phải nên nghỉ rồi không?”
Lý Phong Kình vẫn chưa kịp nhảy ra đề tài ban nãy, vài giây sau mới phản ứng lại được: “Tuần sau.”
“Vậy em có thể nghỉ trước không? Em ôn tập ở nhà cũng được chứ?” Ninh Thư nhìn đối phương với vẻ mặt bình tĩnh, thái độ mặc dù vẫn lễ phép, nhưng Lý Phong Kình khó hiểu lại cảm nhận được cậu đang tức giận, cả người cứ như đang bừng cháy ngăn cản bất cứ ai tới gần.
Ôn bài đến giai đoạn này rồi thì thời gian sau đó cơ bản đều phải tự dựa vào bản thân, thế nên Lý Phong Kình không ý kiến gì với yêu cầu xin nghỉ của cậu, còn lấy ra xấp đề thi dày trong hộc bàn làm việc ra đưa cậu, cười bảo: “Ninh Thư, về nhà nhớ chăm chỉ giải đề thi đấy.”
Ninh Thư gật đầu, ôm bài thi bước ra ngoài không thèm ngoái lại thêm lần nào.
Lý Phong Kình dõi theo dáng cậu đi xa, đến lúc không còn thấy nữa mới lấy điện thoại ra gọi cho một số, không lâu sau, đầu bên kia vang lên giọng nói êm tai: “Đang vội, có gì nói mau.”
Lý Phong Kình cười cười, cất giọng đều đều: “Mới rồi hình như chú nói sai gì rồi.”
Người bên kia tức khắc dừng lại động tác trên tay, trầm giọng hỏi lại: “Chú nói gì với em ấy?”
“Ấy ấy, Nghiêm Hi, con thiệt là hung dữ ~” Lý Phong Kình cười hời hợt, nhìn lại về phía Ninh Thư ban nãy vừa đi, “Mới rồi sơ ý lỡ miệng, nói chuyện Tiểu Lam cho cậu ấy nghe.”
“Lý Phong Kình! Chú đúng là sợ cả thế giới này không loạn mà!” Cho dù cách một cái điện thoại, Lý Phong Kình vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của người đầu dây bên kia, vội cười xin lỗi: “Ầy, đến lúc đó chú sẽ ra mặt giúp con kéo Ninh Tiểu Thư về mà, chẳng qua, ngó cái phản ứng của Ninh Tiểu Thư với giọng điều này của con, hay là hai đứa…”
Bên kia, Lý Nghiêm Hi trầm mặc vài giây, mới nhẹ giọng lại: “Em ấy đã là người của nhà họ Lý.”
Nghe tới đó Lý Phong Kình phá lên cười, “Ồ ồ! Nghiêm Hi, không ngờ thằng nhóc như con nhanh tay như vậy ha! Chú đây còn nghĩ đường theo đuổi Ninh Tiểu Thư của con vẫn còn dài lắm đây, vậy mà mới lên khách sạn trên núi chơi một chuyến về, chuyện gì cũng xong hết rồi.”
“Ninh Thư đi chưa?” Lý Nghiêm Hi không tiếp tục đề tài kia, chuyển qua hỏi chuyện khác.
“Đi rồi, chính xác mà nói thì là nổi giận đùng đùng đi rồi. Chú thấy hay là con nhanh thả công việc xuống, đi dỗ dành người yêu nhỏ của con liền đi, giờ không biết đang trốn chỗ nào đau lòng đây.” Lý Phong Kình xấu xa ra ý kiến, trên môi là kiểu cười sáng lạn mê hoặc người khác.
“Chú không hiểu Ninh Thư, em ấy kiên cường hơn so với những gì chú nghĩ, hơn nữa, chú thấy mới vài lời của chú em ấy đã tin sao?” Ngữ điệu chắc chắn của Lý Nghiêm Hi xuyên qua đường dây điện thoại truyền qua bên này, Lý Phong Kình nhướn nhướn mày, lát sau mới bảo, “Nghiêm Hi, chú mãi mãi đứng bên phía con.”
“Cám ơn chú, chú Sáu.”
Vừa dứt lời lập tức ngắt điện thoại, Lý Phong Kình nhìn màn hình điện thoại tối om, yên lặng nở nụ cười.