Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 8




"Bài nhiều không? Khi nào chép giúp tôi" - Nam đã phá tan không gian yên ắng

Kỳ đưa mắt nhìn Nam

"Nhiều. Ngày mai"

"Sao không phải hôm nay"

"Tôi bận"

"..." im lặng hồi lâu Nam nói tiếp "Cậu định cho tôi đóng băng?"

Kỳ nhìn chằm vào Nam

"... vậy cậu muốn tôi trả lời như thế nào?"

Mi mắt cậu động đậy, đưa mắt nhìn Kỳ

".... giận sao?"

".... giận?... việc gì phải giận?" - Kỳ lại đưa mắt nhìn sang khung cửa sổ

"Phiến Nhã"

"....Ơ.... cô ấy là bạn gái của cậu đến chăm sóc cậu thì việc gì tôi phải giận? Dù gì Nhã cũng chuyển đến học cùng rồi, nên tôi không cần phải đến chăm sóc cậu nữa" - Cô nói giọng điệu như trúng phải tim đen

Khóe môi cậu nhếch lên rồi vịn thành giường ngồi dậy, đưa hai chân buông lõng xuống đất

"Tôi khát giúp tôi lấy nước được không?"

Kỳ đứng lên và đi đến bàn nước, rót ly nước đưa Nam. Nam không lấy nước mà nắm lấy cổ tay cô kéo ra sau người, ly nước suýt đổ lên ga giường, người cô khom xuống. Lúc này mũi cách mũi độ chừng 8cm. Hơi thở ấy, mùi hương ấy, gương mặt ấy đang rất gần cô, khiến tim Kỳ như muốn nhảy bỗng ra ngoài. Nam khẽ nói

"Cậu đang ghen?"

Kỳ nhìn thẳng vào mắt Nam, cô thở gấp, khuôn mặt ửng hồng và dường như Nam cảm nhận được điều đó.

Khoảng 5 giây sau Kỳ nghe thoáng tiếng của Nhi và Quân trở về nên vội nói

"Tôi...tôi với cậu có gì để ghen chứ?"

Cô giật tay lại khiến nước trong ly bị đánh mạnh nên tạt vào áo cô. Kỳ vội chạy vào nhà vệ sinh bỏ lại đôi mắt đang nhìn chằm cô. Đúng lúc ấy Nhi và Quân mở cửa vào

"Khả Nhi xinh đẹp mang nước về rồi nè... ủa Kỳ đâu"

"Cậu ấy vào nhà vệ sinh rồi" - Nam trả lời

Vào nhà vệ sinh. Kỳ nhìn chằm vào gương, cô không nghĩ sẽ có lúc cô vào Nam có khoảng cách gần đến như thế. Hai má cô đỏ bừng lên, cô đưa tay vặn vòi nước rồi rửa mặt rất nhiều lần. Vội lấy khăn giấy lau mặt. Lúc này hai má cô không còn đỏ ửng nữa Kỳ nhẹ nhàng mở cửa bước ra.

"Kỳ ra kìa, thôi tụi tôi về nha nhớ..."

Chưa kịp hết câu thì Quân chen ngang

"Nhớ đi học sớm sớm bài nhiều lắm đấy"

"Nè cậu có bớt chen ngang khi tôi nói không vậy?"

"Thôi thôi đi về cậu nói nhiều quá đấy"

Quân đẩy vai Nhi đi. Kỳ nói nhỏ nhẹ hai chữ

"Tôi về"

Cô cúi gầm mặt đi thẳng ra cửa chẳng nhìn lấy Nam một cái.

Về đến nhà, Kỳ ngã xuống giường, khung cảnh lúc chiều hiện rõ trong đầu cô. Hai bên má đỏ ửng lên. Cô không hề ghen, có là gì mà phải ghen. Nam à, cậu làm tim Kỳ sai nhịp lần nữa rồi, mà lần này sai một cách trầm trọng luôn đấy, bao giờ cậu mới thôi ngay cái hành động làm người khác như muốn tắt thở vậy a~~

Kỳ nhắm nghiền mắt, cô tự hỏi lòng có thật là không ghen không? Không ghen tại sao lại khó chịu khi có sự xuất hiện của Phiến Nhã, không ghen tại sao một tuần qua không vào thăm cậu ta? Một lúc sau khi đang đối phó với mấy câu hỏi tiêu cực thì điện thoại Kỳ reng lên, báo hiệu vừa nhận được một tin nhắn mới.

*Ngày mai đến chăm sóc cho tôi*

Biết chắc là Nam, cô soạn tin nhắn trả

*Tại sao lại là tôi?*

*Không cần biết*

Kỳ bấm gọi liên tục nhưng chỉ nhận lại hai từ máy bận.

Đến khi đi ngủ thì cô luôn phải đối mặt với những câu hỏi tiêu cực. Hầu như đêm nào cũng thế chứ không riêng gì hôm nay.

----

Trưa hôm sau khi tan học, cô được quản gia của Nam đến đón bằng ôtô trước cổng, khiến bao nhiêu ánh mắt ở cổng trưởng điều hướng về cô đa phần là ghanh tị.

Năm phút sau xe dừng ngay trước căn biệt thự màu trắng. Bước xuống Kỳ trố mắt nhìn căn biệt thự to lớn. Quản gia đưa tay hướng về lối vào trang trọng nói

"Hàn tiểu thư, mời cô vào, thiếu gia đang chờ phía trong"

Kỳ nhẹ nhàng bước đi theo lối của những mảng gạch được lót giữa đám cỏ xanh dẫn đến cách cửa trằng toát. Cánh cửa tự động mở ra khi Kỳ vừa bước đến. Giữa gian nhà rộng lớn là bộ sofa màu đỏ lửa, và điểm nhấn ở bộ sofa là chàng trai tuấn tú ngồi nghiêm nghị đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Không cần nói thì chắc hẳn đã biết ai rồi, là Trần Hoàng Nam

Quản gia mời cô ngồi

"Thưa thiếu gia, cô Hàn đã đến" - Quản gia kính cẩn

Nam đưa mắt nhìn rồi đóng laptop lại. Ra dấu hiệu cho quản gia vào trong rồi nhìn Kỳ

"Từ hôm nay cậu sẽ đến chăm sóc tôi"

"Tại sao lại là tôi"

"Cậu sẽ biết nhưng không phải lúc này"

"Nhưng..."